BỔ THIÊN KÝ - Trang 1399

Phượng Nữ phía trước. Sau đó nàng ta chui vào trong vết nứt vừa mới vạch
ra trên nền trời kia.

Bọn họ vừa tiến vào trong thì vết nứt đó liền khép chặt lại, không còn

nhìn thấy gì nữa.

Vinh Tuệ Khanh nghe lời nói đó của cô gái mặc áo xanh che mặt thì

kích động tới mức toàn thân run rẩy, nước mắt lưng tròng, bụp một cái quỳ
xuống trên đỉnh núi dập đầu ba cái với nơi mà linh hồn của mẹ cô biến mất
trên trời.

Cô vốn tưởng giết chết Ngụy Nam Tâm rồi, cô đã báo được đại thù.

Có lúc cô đã mất sự yêu thích và dũng khí tiếp tục tu hành, vì cô không biết
tiếp tục tu hành là để đạt mục đích gì.

Để trường sinh bất lão ư? Hay là lĩnh ngộ đạo tối cao giữa trời đất, từ

đó trở thành người thế ngoại nắm rõ giới luật tam giới, thật sự đạt đến tự tại
chân chính? Hay là hi vọng có đủ khả năng đạt được năng lượng tối cao,
thay trời đổi đất, xoay chuyển càn khôn?

Phải tới tu vi gì, cô mới có thể có được năng lực như vậy?

La Thần khép hờ mắt nghiêng người dựa lên tảng đá bên cạnh, nhỏ

giọng nói: “Ta nghe nói có vài pháp bảo ra đời trong thời hồng hoang, nằm
trong tay tu sĩ Hóa Thần, đủ khả năng có đại thần thông nghiền nát hư
không.”

Nghĩa là nếu có thể làm theo lời nói của cô gái mặc áo xanh che mặt

thì tu vi của cô bắt buộc phải đạt tới mức Hóa Thần mới được.

Đối với Vinh Tuệ Khanh mà nói, cô không hề thấy hứng thú với

trường sinh bất lão, hay nắm giữ tam giới. Thứ duy nhất cô thấy hứng thú
chính là hi vọng đủ khả năng cứu vãn người nhà của cô kiếp này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.