BỔ THIÊN KÝ - Trang 141

Hai thị nữ canh cửa nghe thấy tiếng vui cười ầm ĩ của hai cô nhóc

trong viện đều có chút khinh miệt hừ một cái, cũng chẳng có hơi đâu mà
vào xem xét bên trong.

Vinh Tuệ Khanh và Lâm Phiêu Tuyết trêu chọc một hồi mới từ dưới

chân tường đứng lên, cùng nhau bước đến đồng sương của Vinh Tuệ
Khanh.

“Phiêu Tuyết, buổi sáng ta qua bên tỷ uống trà, giờ đến lượt tỷ đến

phòng ta dùng trà!” Vinh Tuệ Khanh cười nói: “Phiêu Tuyết, tỷ có nhớ thời
điểm Đóa Linh phu nhân tới kiểm tra linh căn cho tỷ như thế nào không?”

Lâm Phiêu Tuyết bèn kể lại toàn bộ sự tình lúc đó cho Vinh Tuệ

Khanh nghe, bao gồm cả Bằng Ngọc Quản và chất lỏng đặc dính biết đổi
màu bên trong đó nữa.

Vinh Tuệ Khanh càng nghe càng sợ, trong lòng vừa mừng vừa lo, nhất

thời sợ hãi không biết nên nói gì bây giờ.

Nếu Lâm Phiêu Tuyết không lừa gạt mình thì chắc hẳn đêm đó Đóa

Linh phu nhân đến cốt là để kiểm tra linh căn. Mà những gì cô cảm nhận
được trong lúc ngủ say cũng không hoàn toàn là giả, nó quả thật có liên
quan đến chuyện Đóa Linh phu nhân đã làm với mình. Lại nhớ tới dòng
nước đông lạnh đặc quánh dính dính trên trán mình, Vinh Tuệ Khanh nâng
tách trà đưa vào tay Lâm Phiêu Tuyết rồi thấp giọng hỏi: “Tỷ còn nhớ thứ
nước đặc dính kia đem đến cảm giác gì không?”

Lâm Phiêu Tuyết nhíu mày: “Không có cảm giác gì cả. Nó vốn nằm

trong Bằng Ngọc Quản, không có chạm vào thì sao ta biết được có cảm
giác gì?”

Vinh Tuệ Khanh càng thêm giật mình: “Vốn nằm trong cái ống kia?

Sẽ không rò ra bên ngoài?” Lâm Phiêu Tuyết cười khanh khách: “Làm sao
có thể rò ra được? Đây chính là pháp bảo, làm sao có thể để rò đây? Ta đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.