BỔ THIÊN KÝ - Trang 142

nói với muội rồi, sơn trang Đóa Linh cách ba năm sẽ mở cửa một lần, chọn
lựa những thiếu niên bất kể nam nữ có linh căn và tư chất tốt trong vòng
năm trăm dặm quanh đây để đưa đến môn phái lớn tu luyện Tiên thuật! Ở
nơi này đại danh của sơn trang Đóa Linh vô cùng lừng lẫy nổi tiếng!” Nói
xong lời này, giọng điệu mang theo ý mỉa mai. “Nổi tiếng vậy sao?” Lâm
Phiêu Tuyết đặt tách trà xuống: “Ở Đại Sở môn phái tu chân không nhiều,
trước mắt môn phái có thể xếp hàng đầu cũng chỉ có hai. Một là Long Hổ
Môn ngự trên núi Long Hổ cách đây không xa và hai là miếu hoàng gia
Hoàng Vận Tự ở kinh thành. Nghe nói Đóa gia từng xuất hiện vài kỳ thi tu
chân, nhưng để đạt được tới Trúc Cơ thì không nhiều. Ngoại trừ lão tổ đầu
tiên của Đóa gia, bây giờ đã đạt đến Kết Anh. Riêng với Đóa Linh phu
nhân kia vẫn đang ở Trúc Cơ. Còn với những anh tài khác của Đóa gia đều
ở thời điểm Trúc Cơ liền bỏ mạng.”

“Làm sao tỷ biết tường tận như vậy?” Trong lòng Vinh Tuệ Khanh

không khỏi dấy lên chút hoài nghi. Những việc như vậy không phải cứ
muốn là có thể nghe được.

Lâm Phiêu Tuyết mỉm cười đáp: “Muội không cần nghi ngờ ta. Tất cả

đều do đại tiểu thư Đóa Ảnh kể cho ta nghe, nàng ấy thật sự chỉ muốn kể
hết tất cả những gì mình biết cho ta nghe vậy. Nếu như muội không tin thì
cứ chờ mấy ngày nữa, nghe những lời nàng ấy kể với muội là sẽ biết ta nói
thật hay giả.”

Vinh Tuệ Khanh không nói thêm gì, chỉ yên lặng cúi đầu dùng trà.

Lâm Phiêu Tuyết thấy vậy bèn tạm biệt ra về.

Ở phủ thành Vĩnh Chương cách đó trăm dặm, trong biệt viện của Nhất

Tự Tịnh Kiên Vương Ngụy Nam Tâm có vài người đang phóng như bay tới
báo tin.

Ngụy Nam Tâm không khỏi kinh hãi: “Đều đã chết? Không một ai

còn sống?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.