BỔ THIÊN KÝ - Trang 1417

La Thần ở thế giới trong gương đó hình như trẻ tuổi tao nhã hơn, càng

thêm sức sống. Cũng không có sát khí toàn thân như La Thần ở trước mặt
mình này, hơn nữa luồng sát khí này mấy năm trở lại đây ngày càng đậm,
khiến cho toàn thân y càng thêm thâm trầm.

Trừ ở trước mặt cô ra, thì Vinh Tuệ Khanh chưa từng thấy mi tâm của

La Thần giãn ra lúc nào cả.

Cô duỗi thẳng ngón tay ra, nhẹ vuốt thẳng hàng lông mày đang nhíu

chặt của y, nhẹ cười nói: “Không phải, không có khả năng. Ta biết giữa
chúng ta không có mối quan hệ gì hết. Ta gọi thúc là Thần thúc, là do thói
quen mà thôi. Nếu thúc không thích, thì sau này ta không gọi nữa là được.”

“Vậy nàng gọi ta là gì?”

“… Ừm, gọi là Thần ca?”

Loại xưng hô này có lực sát thương quá lớn, còn không bằng Thần

thúc.

La Thần rùng mình, ôm chặt lấy Vinh Tuệ Khanh vào lòng, dường như

muốn ép cô vào xương cốt của mình. Y cúi đầu hôn lên môi cô, trong nụ
hôn triền miên, y nghiến răng nghiến lợi nói: “Hay là cứ gọi là Thần thúc
đi. Bất kể như thế nào, ta đều chấp nhận. Dù chúng ta thật sự là…, ta cũng
sẽ không từ bỏ nàng. Nếu phải xuống địa ngục, chúng ta cũng sẽ cùng
nhau. Bất luận ở đâu, ta sẽ luôn bên nàng…”

Vinh Tuệ Khanh vô cùng thỏa mãn, cô ôm chặt lấy cổ La Thần, nhiệt

tình đáp lại nụ hôn của y. Không còn giả bộ ngại ngùng, càng không chùn
chân sợ sệt. Cô yêu y, y cũng yêu cô. Hai người yêu nhau làm chuyện muốn
làm, không có gì phải xấu hổ cả.

Ánh trăng từ tầng mây nhô ra, ánh sáng màu vàng xuyên qua kẽ lá cây

tùng đón khách chiếu xuống, chiếu lên hai cơ thể của Vinh Tuệ Khanh và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.