BỔ THIÊN KÝ - Trang 149

Nguyên vừa là hàng xóm của nhau, vừa đồng thời có linh căn thì ở Đông
Đại Lục này cũng chỉ có một không hai.

Mấy chấp sự cao cấp của sơn trang Đóa Linh đang lười biếng cầm một

mảnh Ngọc Đồng đơn giản, từng bước ướm trên thân những người đang
xếp hàng tới thử kia.

Nếu Ngọc Đồng đổi màu, vậy có thể đi vào bên trong điền trang chờ

đến lượt kiểm tra lần nữa. Còn không có thay đổi gì thì chứng tỏ kẻ đó
không có linh căn, vậy khỏi cần tiếp tục xếp hàng làm gì cho mất công.

Đại Ngưu và Bách Hủy vô cùng thuận lợi tiến vào bên trong, tuy

nhiên chưa phấn khởi được bao lâu đã nhận được kết quả kiểm tra nói rằng,
họ là tam linh căn. Mà bây giờ tiêu chuẩn của sơn trang Đóa Linh chỉ nhận
song linh căn làm đồ đệ. Mặc dù tư chất của người có tâm linh căn không
thể nói là quá kém, thế nhưng xét ra cũng không tính là rất tốt. Chính vì vậy
xin thong thả rời đi!

Bách Hủy nghe xong không khỏi biến sắc: “Có nhầm lẫn gì hay

không? Linh căn của hắn lại không phải vận dặm hiểm có sao?”

“Vạn dặm hiếm có?” Người kia phì cười: “Vậy đại tiểu thư lẫn đại

thiếu gia của chúng ta chắc chắn là kinh hãi thế tục! Đúng là ngựa không
biết mặt mình dài! Ra ngoài! Ra ngoài đi!” Nói xong bèn giơ tay đẩy họ ra
ngoài.

Đại Ngưu vội la lên: “Không phải các người ngay cả người không có

linh căn đều nhận sao? Vì sao ngay cả tam linh căn như ta cũng không
nhận? Thật là buồn cười!”

Nét mặt của quản sự sơn trang Đóa Linh đanh lại, kéo dài giọng nói

đáp: “Ngươi đang ăn nói hàm hồ gì vậy? Ta đi gọi người đến tận cho ngươi
một trận bây giờ! Ta đã nói với ngươi, muốn sơn trang Đóa Linh nhận làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.