BỔ THIÊN KÝ - Trang 1625

“Sống sót? Ai không cho cô sống?” Lục Kỳ Hoằng dù là tốt tính

nhưng cũng bị Vinh Tuệ Khanh làm tức muốn phun máu: “Là Oánh Oánh
không cho cô sống hay là ta không cho cô sống?! Vì để trút giận cho linh
sủng của mình, cô có thể hủy hoại gương mặt Oánh Oánh. Ta còn phải tìm
mọi cách khuyên giải muội ấy, đồng ý giúp muội ấy chữa thương mới làm
cho muội ấy không đến tìm cô tính sổ...”

Vinh Tuệ Khanh cười xùy một tiếng, lắc đầu nói: “Lỗ Oánh Oánh là

hạng người gì, ta biết rõ hơn ngài. Đương nhiên, người tình trong mắt hóa
Tây Thi. Ngài và nàng ta song tu đi thôi, nàng ta cầu còn không được nữa
kìa.”

Mặt Lục Kỳ Hoằng đen một nửa. Hắn luôn luôn tự xưng là có tác

phong quân tử, cư xử luôn đoan chính lễ độ, thế nhưng vừa nhìn thấy Vinh
Tuệ Khanh, hàm dưỡng của hắn cũng bắt đầu gặp sự cố rồi.

Cái này chính là oan gia ngõ hẹp đấy à?

“Cô quả thực là không nói lý lẽ gì! Ta đã nói với cô, người tu hành,

thứ nhất phải chú ý tu dưỡng tâm tính, thứ hai mới là rèn luyện tu vi. Nếu
như cô không tu tâm được, cũng đừng mong tiến xa trên đường tu hành!”
Lục Kỳ Hoằng trầm giọng nói, nhìn thấy nét mặt bướng bỉnh của Vinh Tuệ
Khanh, hắn lại có hơi mềm lòng, hạ thấp âm điệu, tận tình khuyên bảo: “...
Ta cũng là muốn tốt cho cô thôi.”

Vinh Tuệ Khanh im lặng một lát. Cô nhớ Lục Kỳ Hoằng hình như còn

từng giúp nữ chính trong nguyên tác mấy lần. Nữ chính trong nguyên tác
đã từng cảm động đến rơi nước mắt. Thế nhưng trong cái nhìn của Vinh
Tuệ Khanh, chút trợ giúp này quả thật như muối bỏ biển, không đủ, còn lâu
mới đủ.

“Sư thúc đi đi. Ta không cần sự trợ giúp của ngài. Đường ta, ta đi.

Ngài đi mà giúp cho Oánh Oánh của mình là được rồi.” Vinh Tuệ Khanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.