Cháu gái của Chưởng môn Thái Hoa Sơn Hoàng Ly cũng không thể
ngủ được. Nàng nằm trong lều lăn qua lăn lại một lúc lâu, cuối cùng vẫn ra
bên ngoài lều đến bên cạnh Mão Tam Lang trông ra xa.
Hoàng Ly vừa đến, Mão Tam Lang đã cảm nhận được hơi thở của
nàng, mi mày hơi nhíu lại. Không phải cậu phản cảm, cũng không phải ghét
bỏ Hoàng Ly, cậu chỉ cảm thấy phiền.
Đối với Hoàng Ly, cậu cùng lắm xem nàng là muội muội hoặc là bạn
bè, chưa từng có cảm giác như đối với Vinh Tuệ Khanh.
Lúc trước cậu còn trẻ tuổi, chưa hiểu được cảm giác đó là gì.
Bây giờ hiểu rõ rồi, cậu mới biết dường như mình đã chậm một bước,
không thể theo đuổi cô được nữa...
“Mão Tam ca, huynh đang nghĩ gì vậy?” Hoàng Ly nhút nhát lên
tiếng, ngồi xuống bên cạnh Mão Tam Lang.
Mão Tam Lang nhìn thấy Hoàng Ly như nhìn thấy mình lúc ở trước
mặt Vinh Tuệ Khanh, không khỏi sinh lòng thương cảm, hòa nhã đáp:
“Không có gì. Muộn lắm rồi, muội quay về đi. Ngày mai là về Thái Hoa
Sơn rồi, muội hãy tự bảo trọng.”