BỔ THIÊN KÝ - Trang 1833

Có thể nói, một nửa tương lai giới tu hành Ngũ Châu Đại Lục đang ở

trên người những đệ tử này.

Thế nhưng ngay ngày đầu tiên bọn họ đi Long Hổ Sơn làm nhiệm vụ

mà suýt nữa đã bị người ta diệt sạch. Tin tức này truyền về các tông môn,
mọi người không sinh lòng hiềm khích mới là lạ.

Lạch cạch!

Người sau tấm bình phong đưa tay đẩy ngã bình phong.

Một tu sĩ ngũ quan thanh nhã, thoạt nhìn không biết nam nữ đứng ở

trước mặt bọn họ.

Uy áp cường đại phát ra, tấm bình phong ngã trên mặt đất bỗng chốc

hóa thành tro bụi.

Vinh Tuệ Khanh và tu sĩ áo lam bị luồng uy áp kia làm quỳ xuống.

Vinh Tuệ Khanh gắng gượng chống chịu, nghiến chặt hàm răng, chỉ

chịu nửa quỳ chân sau.

“Ngu xuẩn! Chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ mà cũng dám tranh luận với ta!

Hừ, tu vi như thế, đầu óc như vậy, ta đánh giá ngươi quá cao rồi!” Tu sĩ kia
tức giận phất tay áo bỏ đi.

Vinh Tuệ Khanh quay đầu nhìn bóng lưng của y, khinh thường bĩu

môi.

Người này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Nhìn khí thế và mức độ

ngạo mạn toát ra khắp người, cũng không giống người của tông môn cấp
hai. Chẳng lẽ là tông môn đỉnh cấp?

Vinh Tuệ Khanh chậm rãi đứng dậy, hỏi tu sĩ áo lam kia: “Huynh có

khỏe không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.