Nhưng sau một lúc, Vinh Tuệ Khanh nhạy cảm phát hiện ra La Thần
có chút thay đổi kỳ quái không giống như lúc trước hòa nhã dễ gần giống
như gió xuân ấm áp với bọn họ, mà lại có chút xa cách thậm chí là lạnh
lùng.
Vinh Tuệ Khanh cảm thấy hơi kỳ lạ một chút. Những nghĩ lại thì cô
vốn không quá thân thiết gì với La Thần, dù cho đối phương có thay đổi
muốn ở lại thì ắt phải có nguyên do riêng thông cảm được. Ai mà không có
bí mật riêng của mình chứ?
La Thần không có trả lời mà chỉ gật đầu như có một chút kiêu ngạo
của bậc bề trên vậy. Lâm Phiêu Tuyết và Vi Thể Nguyên vốn chẳng thân gì
với La Thần, sau đó đúng như tính khí của y lùi lại về sau hai bước nói với
Vinh Tuệ Khanh: “Vậy chúng ta mau đi thôi.” Vinh Tuệ Khanh gật đầu,
bước từng bước lớn ra khỏi ngôi nhà tranh của La Thần, dẫn đầu mọi người
đi về phía Đông.
Lâm Phiêu Tuyết và Vi Thế Nguyên theo sát bên cạnh, chỉ sợ lạc mất
Vinh Tuệ Khanh. La Thần đi cách bọn họ khoảng hai ba bước, chân dài dù
đi không nhanh nhưng khoảng cách cũng không quá xa đối với họ. Vinh
Tuệ Khanh chú ý từng nhịp bước chân phía dưới, đường tiến phía trước,
đường lùi phía sau, quẹo trái, rẽ phải.
Có lúc rõ ràng phía trước là một hồ nước sâu nhưng Vinh Tuệ Khanh
lại như muốn nhảy xuống trực tiếp trôi qua. Lâm Phiêu Tuyết và Vi Thế
Nguyên theo sát bên cạnh Vinh Tuệ Khanh mới phát hiện giữa dòng nước
đó có một con đường nhỏ chỉ là mặt đường thấp hơn mặt nước một chút
nhìn hệt như ở đây vốn không hề có một con đường nào cả.
Lại có lúc phía trước có mấy tòa núi giả cản đường, như thể đã đi đến
đường cùng. Nhưng Vinh Tuệ Khanh lại lách qua hòn núi đó đi sang đoạn
đường khác chui vào trong. Hóa ra trong đó có đường đi.