BỔ THIÊN KÝ - Trang 217

La Thần quay đầu lại nhìn liền lạnh mặt đi đến nói với Vi Thể Nguyên

và Lâm Phiêu Tuyết: “Chân của cô bé bị thương rồi, cứ như vậy thì không
thể đi ra khỏi đây được đâu.”

Lâm Phiêu Tuyết kinh ngạc liền phẫn nộ nói: “Thúc nói như vậy là có

ý gì? Nếu không có Tuệ Khanh thì chúng ta đều đã chết trong tay Đóa Linh
phu nhân rồi. Lẽ nào thúc lại muốn để muội ấy ở lại? Sao thúc có thể vong
ân bội nghĩa như vậy?”

La Thần chế nhạo một tiếng nói: “Con mắt nào của người trông thấy ta

quẳng cô bé lại? Tránh ra!” Nói rồi, hai tay y khẽ động đậy.

Vị Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết vô thức bị đẩy lùi về sau hai bước

rồi buông lỏng cánh tay đang đỡ lấy Vinh Tuệ Khanh ra.

Vinh Tuệ Khanh chỉ đứng có một chân nên lập tức toàn thân lung lay

như sắp ngã.

Cánh tay dài của La Thần nhanh chóng chặn ôm lấy eo của Vinh Tuệ

Khanh, vác cô lên vai rồi nhẹ giọng quát: “Đi thôi!” Nói xong, rảo bước về
phía cửa Đông.

Vi Thể Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết trông thấy vậy đều cảm thấy La

Thần dù có thái độ không tốt, lại cũng không biết là địch hay bạn nhưng
lòng dạ hình như cũng không xấu nên họ nhanh chóng chạy theo sau.

bên ngoài cửa Đông của sơn trang Đóa Linh, một con sóc nhỏ không

biết tìm đâu ra một mảnh hoa làm thành tay nải đeo sau lưng đang ngồi trên
một hòn đá, vừa khóc lóc nức nở vừa chăm chăm nhìn cánh cửa phía xa.
Nó chính là con sóc nhỏ Tiểu Hoa được Vinh Tuệ Khanh cứu ngày hôm đó.

Vài con chuột đồng từ dưới đất chui lên vây xung quang con sóc nhỏ

liến thoắng nói vài câu. Tiểu Hoa nghe thấy tiếng của bọn chúng thì giơ
móng vuốt lên lau nước mắt rồi cũng liến thoắng hỏi lại bọn chúng. Vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.