BỔ THIÊN KÝ - Trang 2194

“Năm đó, khi chúng ta đối phó với Ngụy Nam Tâm ở kinh thành nước

Đại Sở, ngươi chạy đi đâu vậy?” Vinh Tuệ Khanh nhắc tới chuyện cũ.

Hình như Mạnh Lâm Chân không muốn nhắc tới chuyện lúc đó, chỉ

thản nhiên nói: “Ta không đánh lại các ngươi, đương nhiên chỉ có thể
chuồn đi thôi.”

Vinh Tuệ Khanh vẫn muốn hỏi tiếp, nhưng đột nhiên cảm thấy tóc gáy

dựng ngược, hình như có một nguy hiểm nào đó đang phong tỏa cô, lại cảm
thấy giống như có gió lạnh mang theo hơi biển mằn mặn, ẩm ướt thổi tới.

“... Ngươi là ai?” Giọng nói vừa trầm lại trẻ con, nghe rất quen thuộc

vang lên sau lưng cô.

Vinh Tuệ Khanh quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé mười ba mười bốn

tuổi đang đứng sau lưng mình. Cô bé mặc áo choàng màu xám, vạt áo
choàng còn nhỏ nước, rơi xuống trên boong thuyền thành một vũng nước
nhỏ. Mái tóc dài của cô bé để xõa trên vai cũng ướt sũng.

“Chân Nhi lại đi nghịch nước?” Mạnh Lâm Chân xoay người lại, nhíu

mày nói với vẻ không vui.

Vinh Tuệ Khanh sửng sốt. Đây không phải là cô gái mà mình nhìn

thấy ở bờ biển Trầm Tinh mấy ngày trước sao? Lúc đó cô bé đứng ở bên
cạnh Mạnh Lâm Chân, đôi mắt chỉ nhìn Mạnh Lâm Chân mà không để ý
tới những người khác.

Đương nhiên, Vinh Tuệ Khanh nhớ cô bé bởi vì hình dáng của cô bé

giống hệt cô trước đây.

Khi đó cô chẳng qua chỉ là một thôn nữ trên núi, bộ dạng giống y cô

bé kỳ lạ trước mắt này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.