BỔ THIÊN KÝ - Trang 2296

Mà khi hôn lễ kết thúc, sau khi Đại Ngưu mang theo tân hôn thê tử

Đóa Ảnh rời khỏi sơn trang Đóa Linh, sơn trang khổng lồ này liền dần dần
biến mất như ảo ảnh trong mắt Vinh Tuệ Khanh, Mão Tam Lang và A Quý.

Một hồi mây khói qua đi, bọn họ phát hiện mình đang đứng phía sau

một tảng đá ngầm, bên tai nghe thấy tiếng sóng biển vỗ vào đá ngầm, tiếng
gió thổi trên biển như tiếng rít từ cây sáo, còn có một người đối diện cúi
đầu khóc sụt sùi.

Vinh Tuệ Khanh đưa mắt nhìn sang mới phát hiện đối diện chính là

Bách Hủy!

Lẽ nào cô ta cũng một mực quan sát ảo cảnh vừa rồi?!

Vinh Tuệ Khanh nhịn không được đi tới, đưa cho Bách Hủy một cái

khăn tay, hỏi: “Cô khóc cái gì?”

Bách Hủy ngẩng đầu nhìn Vinh Tuệ Khanh.

Tuy Vinh Tuệ Khanh bịt khăn che mặt, nhưng Bách Hủy vẫn nhận ra

giọng nói của cô. Dù vậy cô ta cũng không vạch trần cô, chỉ tiếp nhận khăn
tay của cô lau nước mắt, cười khổ nói: “Ta mới biết được, thì ra những gì ta
thấy đời trước đều là giả, đều là giả! Ta vì những thứ đồ giả này thiếu chút
nữa đã uổng phí mất cơ hội trùng sinh duy nhất của mình vào đấy.” Nói
xong thở dài một hơi thật sâu.

Nhớ tới một màn kia, tuy là Vinh Tuệ Khanh cũng có cảm khái, thế

nhưng không đến mức như Bách Hủy, cảm khái đến độ thương tâm khóc
lóc tỉ tê.

Cô chỉ tiếc là mình không thấy được La Thần, cô không có cảm giác

đau đớn tột cùng vì nhìn người không rõ như Bách Hủy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.