BỔ THIÊN KÝ - Trang 233

Bách Hủy nhanh trí vội vàng phân bua: “Bọn ta trông thấy muội được

Đóa Linh phu nhân mang về sơn trang Đóa Linh, vốn định đuổi theo nhưng
mà...” Bách Hủy cười khổ: “Đóa Linh phu nhân không vừa mắt bọn ta nên
đuổi cả hai ra9ngoài.” Sau đó lại hỏi Tuệ Khanh: “Mọi người đi cùng Đóa
Linh phu nhân tới đây sao?”

Vinh Tuệ Khanh nghẹn họng, ngượng ngùng đáp: “Bọn ta cũng bị

đuổi ra ngoài...”

Bách Hủy thở phào một hơi, nụ cười trên môi càng thêm tươi tắn: “Là

vậy sao? Thật ra cũng không có gì, trên đời những người tu chân vốn rất
hiếm hoi. Linh căn chỉ có thể dựa vào cơ duyên để gặp chứ không thể cầu
mà có được. Muội đừng quá đau lòng.” Cô ta nói một hồi, ý muốn khuyên
bảo Vinh Tuệ Khanh.

Đại Ngưu cũng thoải mái cười vui vẻ. Hắn sớm đã biết Vinh Tuệ

Khanh không có linh căn, sau khi trông thấy cô bé được Đóa Linh phu nhân
nhận vào sơn trang Đóa Linh còn mình bị đuổi ra ngoài, trong lòng luôn
cảm thấy không công bằng chút nào.

Vinh Tuệ Khanh mở miệng định nói thật với họ thì nghe thấy La Thần

lạnh lùng cắt ngang: “Ừm, bởi vì bọn ta đều không có linh căn nên bị đuổi
ra ngoài.”

Vinh Tuệ Khanh liếc sang La Thần một chút, ngượng ngùng khép

miệng lại. Bách Hủy cười bước sang bên nhường đường: “Vào đi. Tối nay
đồ ăn rất nhiều, mọi người cứ thỏa thích dùng bữa nhé!”

Trong lòng Vinh Tuệ Khanh ấm áp vô cùng, cô vịn vào cánh tay La

Thần sau đó quay sang nói với Vị Thể Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết:
“Chúng ta cùng vào đi! Đại Ngưu ca là người tốt. Trước kia khi muội còn ở
trong thôn, mọi người đều coi Đại Ngưu ca là Thiên Lôi, chỉ đâu đánh đó!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.