Vinh Tuệ Khanh còn cảm thấy như chưa đủ. Y lấp đầy thân thể và trái
tim cô, không lưu một chút khe hở. Một mảnh không trọn vẹn trong sinh
mệnh của cô dường như đã được đắp vào, cả thân thể đều mở rộng ôm ấp,
nghênh đón một nửa thất lạc của mình.
Cô và y vốn là một thể, như hiện nay, chỉ là hai người không trọn vẹn
cuối cùng đã tìm được một nửa kia0của mình mà thôi.
Vinh Tuệ Khanh ôm chặt lấy La Thần.
La Thần bảo vệ đầu cô, đẩy mạnh cô lên phía trên, suýt nữa trượt ra
khỏi áo choàng của La Thần.
Ngươi là địa ngục của ta, ta là thiên đường của ngươi.
Thiên đường và địa ngục, vốn chỉ cách nhau một đường kẻ.
La Thần bị động tác của Vinh Tuệ Khanh làm cho nóng ruột như điên,
rõ ràng trong lòng có hàng nghìn hàng vạn câu hỏi muốn hỏi, nhưng giờ
khắc này một chút suy nghĩ cũng không phân tách ra được, y thầm muốn
theo cô vui sướng, cho cô tất cả những gì y có thể có. Cho dù là cái mạng
này, nếu cô muốn, vậy liền cho cô thôi...
“Xong chưa? Ta sắp không chịu nổi nữa...”
Trong không gian nhỏ hẹp phiêu tán ra một làn hương, ngửi vào khiến
thần hồn5say mê, so với mị hương trong mị thuật đỉnh cấp của Bách Hủy
không kém bao nhiêu.
Đây là không gian La Thần mở ra, đối với tất cả mọi thứ ở nơi này là
chân chính “cảm động lây”.
Không khí trong không gian phiêu tán một chút hương thơm, không
thoát được mũi của La Thần.