BỔ THIÊN KÝ - Trang 2377

A Quý, Mão Tam Lang, còn có Lang Thất vẫn duy trì tư thế cũ, không

thay đổi chút nào, tựa hồ như thời gian bị ngưng đọng lại.

Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc há hốc mồm. Tại sao có thể như vậy? Cô

nhớ rõ, lúc cô bị bắt đi, bên tai còn nghe thấy tiếng rống giận của A Quý,
Mão Tam Lang và Lang Thất cơ mà.

Cô còn cho là bọn họ đang tìm kiếm cô khắp nơi.

Ai biết bọn họ lại bị đóng băng thời gian ở nơi này.

“Tại sao lại như vậy?” Vinh Tuệ Khanh đưa tay ra trước mũi A Quý,

Mão Tam Lang và Lang Thất thăm dò hơi thở.

La Thần phất phất tay.

Giam cầm lập tức được cởi bỏ.

Ôi chao...

Ba người cùng kêu lên, ngã sấp xuống mặt cát.

“Kẻ nào cố định lão tử?! Nếu để lão tử biết được, lão tử không để yên

cho hắn đâu! Dám động vào ông Lang Thất của ngươi, chán sống sao! Biết
ông Lang Thất của ngươi là ai không hả? Bây giờ lão tử là chồng của nàng
tiên cá nhé! Là con rể Hải Long Vương nhé! Nói ra hù chết ngươi!” Lang
Thất cằn nhằn càu nhàu, không ngừng chửi bới.

La Thần truyền âm nói với Vinh Tuệ Khanh: “Con sói này vẫn cứ lắm

mồm như vậy.”

Vinh Tuệ Khanh hé miệng cười, trả lời: “Nó chỉ lắm mồm mà thôi,

tâm tính vẫn rất tốt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.