BỔ THIÊN KÝ - Trang 239

lông bóng mượt của nó, sau đó mới gật đầu thật khẽ coi như đã đáp ứng
Lâm Phiêu Tuyết.

Lâm Phiêu Tuyết nhoẻn miệng cười vô cùng tự nhiên, ngồi xuống bên

cạnh Vi Thể Nguyên, nhanh chóng ăn cơm rồi đứng lên nói: “Cảm ơn sự
tiếp đón nồng hậu của hai vị! Đại ân này không lời nào cảm tạ hết được,
đợi ngày mai bọn ta an táng người thân xong xuôi sẽ quay lại báo đáp tấm
thịnh tình của hai vị!”

Đại Ngưu liên tục huơ tay: “Không cần, không cần... Không cần cảm

ơn chúng tôi đâu! Hai người cũng không dễ dàng gì...”

Ánh mắt Bách Hủy lóe lên, cô ta mỉm cười đáp lại: “Không cần vội vã

như vậy. Hai người cứ ở lại trước đi, sau đó từ từ tìm nơi chuyến đi sau.
Viện chúng tôi cũng rộng rãi, mọi người muốn ở bao lâu cũng được!” Khóe
mắt Vinh Tuệ Khanh giật giật. Lời này của Bách Hủy ý tứ vô cùng rõ ràng,
chính là nhắc nhở bọn họ rằng nơi này không phải nhà của họ, ở nhờ thì có
thể nhưng đừng mơ đến chuyện ở đây cả đời.

Lâm Phiêu Tuyết liếc sang Vinh Tuệ Khanh một chút, trông thấy ánh

mắt đượm buồn của cô bé đành mỉm cười cảm ơn: “Đa tạ hai vị. Bọn ta vốn
là người gốc ở phủ thành, dù người nhà không còn nhưng họ hàng gần xa
vẫn ở nơi này. Đợi bọn ta thu xếp ổn thỏa sẽ đưa Tuệ Khanh muội muội
đến nhà bọn ta dưỡng thương. Hai vị không cần lo lắng!”

Đại Ngưu hơi sửng sốt, vội vàng đáp lại: “Thật sự không cần vậy đâu.

Mọi người cứ ở lại đây, tất cả đều là người một nhà mà, cần gì phải khách
sáo như thế? Thôi đừng nói mấy lời xa cách nữa, Tuệ Khanh nghe thấy sẽ
không vui. Phải không, Tuệ Khanh?”

Tuệ Khanh mỉm cười gật đầu, nói với Lâm Phiêu Tuyết và Vị Thế

Nguyên: “Dù muốn đi cũng không thể vội vàng vậy được. Hôm nay ai cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.