Trang Tử cùng Huệ Tử đứng chơi trên cầu sông Hào. Trang Tử nói:
“Đàn cá xanh bơi lội thung dung. Cá vui đó.”
Huệ Tử nói: “Ông không phải là cá, sao biết cá vui?”
Trang Tử nói: “Ông không phải là tôi, sao biết tôi không biết?”
Huệ Tử nói: “Tôi không phải là ông, nên không thể biết được ông, còn
ông không phải là cá, ông cũng hẳn không thể biết được cái vui của cá!”
Trang Tử nói: “Xin hãy xét lại câu hỏi đầu. Ông đã hỏi tôi là làm sao
biết được cá vui? Đã biết là tôi biết, ông mới hỏi “làm sao mà biết”... Thì
đây, làm thế này: Tôi đứng trên cầu sông Hào mà biết được.”
Đại ý là nếu ta nhìn đời với cặp mắt yêu thương thì đời đối với ta cũng
yêu thương, trái lại, nếu ta nhìn nó với một tấm lòng hằn học thì nó đối với
ta cũng hằn học. Đời như mảnh gương trong, ta cười thì nó cười với ta, mà
ta khóc thì nó cũng khóc với ta. Người mà mang theo mình cặp mắt bi quan
yếm thế, một tâm hồn ích kỷ, đầy tư dục thì dù sống giữa cảnh đẹp nhất
trần gian, giữa cảnh giàu sang tuyệt thế, cũng vẫn luôn luôn đau khổ vì đã
mang một cõi địa ngục trong lòng. Hoán cải xã hội chung quanh, tuy là cần,
nhưng lo hoán cải tâm hồn mình, nghĩa là trước hết phải lo hoán cải nhãn
quang mình về cuộc đời.
Ngay lúc Vinh Tuệ Khanh thấy hơi thở Phác Cung Doanh bất ổn, bèn
lặng lẽ thả một luồng linh lực ra tập kích, đánh cho Phác Cung Doanh hôn
mê bất tỉnh. Sau đó cõng y trên lưng, nhanh chóng mang ra ngoài.
Trên bãi cát, Phác Cung Doanh giật mình tỉnh lại, thấy Vương nữ Đồ
Sơn mặc áo đỏ đang ngồi bên cạnh mình thì vui mừng khôn xiết.
Vừa rồi đau buồn, hiện giờ vui sướng, vừa buồn vừa vui là tổn thương
thân thể nhất, đối với tu sĩ sắp lên cấp mà nói càng là đại kỵ.