BỔ THIÊN KÝ - Trang 269

Không có người nào thuộc dã quán dám diễu võ giương oai trước mặt

đệ tử tông môn, lại càng không cần đề cập đến việc coi đệ tử nội môn của
họ như lô đỉnh. Có ý nghĩ kia quả là chán sống! Những truyền thừa của đạo
phái tông môn ở Đại Sở ai nấy đều biết rõ, Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu
Tuyết đều lộ ra nét mặt vui mừng.

Vinh Tuệ Khanh nghe thấy vậy mặt mày tràn đầy ao ước mến mộ, lẳng

lặng hỏi: “Khi nào đại điển thu đồ tổ chức? Bằng không ta cũng muốn tham
gia?” ở đấy ai cũng là người tu chân, không biết chừng có thủ đoạn linh
hoạt, có thể chữa khỏi vết thương của mình. La Thần lắc đầu: “Nhóc không
thích hợp để gia nhập đạo môn. Cứ chữa lành vết thương trước đi!”

Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết nhanh chóng cáo từ, trước lúc rời

khỏi còn nói với Vinh Tuệ Khanh rằng bọn họ sẽ đi khi trời vừa sáng,
không thể ở đây thêm nữa.

Tùng Mộc đạo nhân kia bất cứ lúc nào cũng có thể quay về tìm Lâm

Phiêu Tuyết, Vinh Tuệ Khanh hiểu rõ chuyện đó nguy hiểm ra sao nên
không giữ họ lại nữa, chỉ biết dặn dò cẩn thận trăm bề. Cả Vi Thể Nguyên
lẫn Lâm Phiêu Tuyết đều mới chỉ là những cô bé, cậu bé thiếu niên, không
thể săn sóc bản thân chu đáo như người trưởng thành giống La Thần được.

Hôm sau khi Vinh Tuệ Khanh tỉnh dậy, cô phát hiện ra cả La Thần

cũng không thấy nữa.

Nha hoàn phục vụ bên ngoài tiến vào vừa giúp cô rửa mặt, dùng điểm

tâm, vừa nói: “Biểu thức của cô nương có nói rằng ở cửa hàng xảy ra
chuyện, một tháng sau mới trở về. Cô nương cứ yên tâm ở lại đây!”

Vinh Tuệ Khanh không biết lúc này trong lòng đang cảm thấy ra sao,

nhưng chỉ buồn rầu một hồi sau đó tự ép bản thân chớ nên lo nghĩ gì nữa.

Kẻ đến người đi vốn là duyên phận. Trải qua bao chuyện như vậy rồi,

nếu không nhìn thấu điểm này thì quả là sống uổng kiếp người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.