BỔ THIÊN KÝ - Trang 270

Vinh Tuệ Khanh an tâm ở lại nhà của Đại Ngưu và Bách Hủy, một mặt

vừa nhớ lại những lời ông nội từng dạy bảo về bí quyết luyện đan và
phương pháp vận hành trận pháp, mặt khác cố gắng nghỉ ngơi dưỡng
thương thật tốt.

Tiểu Hoa cứ năm ba ngày lại biến mất không thấy bóng dáng đầu.

Nhưng mỗi lần nó trở về đều mang theo một thứ quả nhỏ nhỏ màu xanh
đựng trong tay nải sau lưng, nhất quyết bắt Vinh Tuệ Khanh phải ăn hết
trước mặt mình.

Hình như quả nhỏ màu xanh kia chưa chín, ăn vào miệng vừa chua

vừa chát. Thế nhưng khi thấy Tiểu Hoa kéo cái chân đau đi tìm để mang về
cho mình, Vinh Tuệ Khanh vẫn nhắm mắt nhắm mũi ăn sạch.

Chẳng cần ăn lần thứ hai, Vinh Tuệ Khanh đã phát hiện ra vết thương

của mình khôi phục nhanh hơn trước kia rất nhiều.

Nhìn vết thương ở chân của Tiểu Hoa còn lành nhanh hơn mình nữa.

Vinh Tuệ Khanh hiểu ra Tiểu Hoa muốn tìm linh quả cho mình, nên vô
cùng mừng rỡ. Nghĩ đến ngày đó Vinh Tuệ Khanh chỉ tiện tay cứu được
con sóc này một lần, mà giờ Tiểu Hoa hết lần này đến lần khác giúp đỡ bản
thân, thậm chí khi mình cận kề cái chết cũng gắng cứu bằng được, thì thái
độ của Vinh Tuệ Khanh cũng thay đổi ít nhiều. Cô không còn đối xử với nó
như thú cưng nữa, mà coi là bạn bè và đối đãi tương đương như với Lâm
Phiêu Tuyết, Vi Thế Nguyên. Mấy ngày nay Đại Ngưu và Bách Hủy thấp
thỏm không yên, lo lắng Tùng Mộc đạo nhân bất thình lình sẽ quay về đây
đòi người. Bởi vì sau khi phát hiện ra Vi Thể Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết
sáng hôm ấy không từ mà biệt, cả hai đều rất sợ Tùng Mộc đạo nhân sẽ trút
giận lên đầu họ.

Đại Ngưu ngày ngày ra ngoài, nghe ngóng tin tức để kịp thời ứng phó.

Nhưng dường như Tùng Mộc đạo nhân đang có việc bạn cần phải giải
quyết nên chẳng còn tâm trí đầu mà để ý đến bọn họ. Ngày hôm ấy, sau khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.