BỔ THIÊN KÝ - Trang 2694

Năm đó, chuyện này được bàn tán xôn xao trong giới tu hành của

nước Đại Sở.

Vinh Tuệ Khanh không nhịn được lại nổi giận, cô truyền âm hỏi Quản

Khinh Sa: “Vừa rồi con quá kích động, lại quên hỏi người một câu. Không
phải người đã đón Ngụy Khanh Khanh về thần điện Quang Minh, còn thu
cô ta làm đệ tử đích truyền của người rồi sao? Người thu cô ta làm đồ đệ,
không phải vì nể tình mẹ con, Quản Phượng Nữ à?” Không ngờ dì có thể
nhận nhầm người, Vinh Tuệ Khanh cắn cắn môi, vẻ mặt không vui.

Quản Khinh Sa cười nhẹ, khẽ xoa đầu của Vinh Tuệ Khanh, nhẹ giọng

nói: “Trong đó có rất nhiều chuyện rắc rối. Ta chỉ hỏi con, năm đó mẹ con
có nhắc với con về Vân Hạc Lâu không?”

Vinh Tuệ Khanh bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt sáng mở to.

“Vậy có nghĩa là đã nói rồi đúng không? Có phải mẹ con từng dặn

con, đừng nói với người khác về họ của mẹ con, đặc biệt là không nên nói
với người của thần điện Quang Minh về tên cha và mẹ con chứ?” Quản
Khinh Sa mỉm cười, nhìn đôi môi nhỏ nhắn của Vinh Tuệ Khanh hơi mở ra
giống hệt với tỷ tỷ của mình Quản Phượng Nữ, trong lòng lại thấy chua xót.

Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc nhớ lại. Lúc mẹ qua đời, hồn phách người

đã từng đi vào giấc mơ nói với cô: “Đừng cho người của thần điện Quang
Minh biết con là con gái của mẹ và cha.”

Vậy người của thần điện Quang Minh này có bao gồm Thánh nữ Quản

Khinh Sa trước mặt không?

Nếu như có, thì sao mẹ lại nhắc tới bức tượng ngọc Diệu Âm Điểu

trong Vân Hạc Lâu? Nếu như Thánh nữ Quản Khinh Sa trước mặt không
đáng để tin tưởng, tại sao mẹ lại muốn cô tự chui đầu vào lưới?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.