BỔ THIÊN KÝ - Trang 2807

Nhưng Ngụy Khanh Khanh lại im lặng không nói gì mà khom người

hành lễ, xoay người rời khỏi đại điện.

Đại điện này lớn như vậy, rộng như vậy, có vẻ như Ngụy Khanh

Khanh cũng không thể sử dụng phép thuật, chỉ có thể dựa vào đôi chân của
mình, từng bước ra khỏi cổng chính của thần điện.

Thời gian khoảng một bữa cơm trôi qua, Vinh Tuệ Khanh mới cảm

giác được tiếng bước chân của Ngụy Khanh Khanh biến mất.

“Sau này đừng để nàng ta bước vào thần điện. Tuy Thánh Giáo Tông

đang ngủ say, nhưng mỗi lần nàng ta đến thì Thánh Giáo Tông đều nhíu
mày trong giấc mộng.” Âm thanh của chưởng giáo lại một lần nữa truyền
tới.

Mặc dù Vinh Tuệ Khanh biết bọn họ đang nói đến Ngụy Khanh Khanh

vừa mới rời đi, nhưng trong lòng vẫn chấn động vô cùng, hiểu rằng trong
lúc vô tình có vẻ như mình đã nghe được bí mật bí ẩn nhất của thần điện
Quang Minh, nhất thời tâm loạn như ma, không biết nên rút lui toàn vẹn
như thế nào.

Quản Khinh Sa chau mày, giọng điệu chậm rãi nói: “Thánh Giáo Tông

vẫn đang ngủ say sao? Không phải mấy chục năm trước người đã tỉnh lại
một lần ư?”

Giọng của chưởng giáo vô cùng không vui: “Thần điện Quang Minh

không cần nghe sự nghi vấn. Chỉ cần ta nói thì các ngươi nghe. Thánh nữ,
ta không muốn nghe thấy lời nói như vậy thêm một lần nào nữa.”

Quản Khinh Sa cúi đầu, nhẹ giọng đáp “Vâng” một tiếng, không phản

bác.

Vinh Tuệ Khanh nghe xong, trong lòng lại chẳng đồng ý, ấn tượng đối

với vị chưởng giáo thần bí khó lường này lại thấp đi mấy phần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.