BỔ THIÊN KÝ - Trang 3119

những áng mây đẹp nhất, ánh mặt trời rạng rỡ nhất cũng không thể sánh
bằng4chiếc áo khoác dài dệt bằng lông vũ từ đuôi phượng hoàng của nàng,
thậm chí cả đôi giày cổ cao làm từ da thần long.

Người đàn ông kia si mê ngước nhìn gương mặt tươi cười của Nữ Oa,

chắp tay hành lễ thành khẩn từ tận đáy lòng. Y quỳ một chân xuống, đưa
tay phải đặt lên ngực trái hành lễ với Nữ Oa đang đứng trên đỉnh núi.

“Đã nói với ngươi bao nhiều lần rồi, không cần đa lễ như vậy.” Nữ Oa

nói, âm thanh còn ở trăm trượng bên ngoài nhưng thân thể đã đến gần ngay
trước mắt người đàn ông.

“La Thần, ngươi không cần như vậy. Chúng ta là thầy trò không phải

là chủ tớ.” Nữ Oa đưa tay ra nhẹ nhàng đỡ La Thần dậy.

La Thần không kiềm9chế được nắm lấy đôi tay Nữ Oa đang đỡ lấy hai

bàn tay y rồi khao khát nhìn nàng. Y thậm chí không biết mình đang khát
cầu điều gì, hoặc y đã biết bản thân đang khát khao điều gì nhưng không
dám nghĩ đến. Chỉ vừa nghĩ đến thôi đã cảm thấy đại nghịch bất đạo rồi. Y
sợ đến mối quan hệ thầy trò cũng không giữ được nữa. Bị nàng đuổi đi là
chuyện nhỏ nhưng lỡ như hóa thành tro bụi thì nỗi thống khổ của y sẽ kéo
dài vô tận, không vào luân hồi, không thể cứu rỗi.

Thần giới lạnh lẽo, năm tháng đằng đẵng.

Y chỉ nguyện được làm kẻ hậu hạ dưới ngôi của nàng, cả đời thay

nàng che mưa chắn gió. Chỉ cần nàng quay đầu nhìn lại một lần cũng có thể
khiến y lưu luyến ngàn năm.

Nữ Oa lặng lẽ nhìn kẻ trước mặt, không gạt tay y ra nhưng ánh mắt

tĩnh lặng và hiền hòa của nàng lại rất rõ ràng sáng tỏ. Ánh mắt ấy tựa như
đang nhìn một đứa trẻ cố tình gây rối. Dù nàng không trách cứ, cũng chẳng
đánh mắng nhưng lại dùng ánh mắt sáng tỏ lặng lẽ nhìn y.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.