BỔ THIÊN KÝ - Trang 327

Đại Ngưu không nói gì nữa. Hắn nhắm mắt lại ngồi xếp bằng bắt đầu

một ngày tu luyện.

Bậc cửa của Mão gia tại phố Hồ Lô mấy ngày này sắp bị giẫm gãy đến

nơi rồi.

Người qua người lại đều là đến tặng lễ vật cho Vinh Tuệ Khanh.

“Vinh cô nương, túi Chúc Dư này cháu cầm đi. Sang năm nước Đại Sở

sẽ gặp hạn hán, lương thực khan hiếm. Nếu cháu còn ở lại phố Hồ Lô của
chúng ta thì đương nhiên không cần phải lo lắng gì. Nhưng nếu cháu rời đi,
một túi Chúc Dư này có thể cứu mạng không ít người đâu.” Một thiếu phụ
có gương mặt tròn trịa, cái miệng nhỏ nhắn, nhét vào tay Vinh Tuệ Khanh
cái túi có chứa một loại cây trông giống rau hẹ, nở ra hoa màu xanh biếc.

“Vinh cô nương, đây là tấm vải gấm Thiên Thủy Ngọc Bích do chính

tay Tàm Nhi nhà ta dệt dấy. Cháu xem màu sắc, hoa văn với đường vân
này, các tiên tử trên trời phải đặt trước mấy năm mới có hàng mà mua đấy.
Cháu cầm lấy làm trang phục mà mặc.”

Vinh Tuệ Khanh nhìn đống tơ lụa trơn bóng như nước, đến sờ cũng

không dám sờ. Cô sợ rằng các vết xước măng rô trên tay mình sẽ mắc vào
làm sờn tơ gấm.

Mão Tam Lang hung hăng chạy lại nhận chỗ vải gấm đó, rồi không

biết lôi từ đâu ra một tấm vải mịn màu trắng, cẩn thận gói miếng gấm đó
lại, dúi vào tay Vinh Tuệ Khanh nói: “Cầm lấy đi! Chỉ là một bộ đồ mà
thôi, ngươi từ chối gì chứ?”

Vinh Tuệ Khanh đành phải ôm lấy cái gói đồ đó, cười nói cảm ơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.