BỔ THIÊN KÝ - Trang 329

Mão Tam Lang đi qua chép chép miệng nói: “Mấy người đó thật là vô

vị. Chỉ biết tặng mấy thứ đồ ăn, đồ uống, đồ mặc, với đồ đựng. Chẳng có tí
thành ý nào.”

“Con đừng có nói như vậy. Bọn họ biết Vinh cô nương không có tu vi

nên mấy thứ đồ này đều là thứ người bình thường có thể dùng được, còn rất
thiết thực nữa.” Đại nương mập cười hì hì nói.

Nhìn đống đồ chất đầy trên giường, đại nương mập vỗ vỗ trán nói: “Ta

đi lấy cho cháu một cái túi càn khôn, có thể đựng được hết chỗ lễ vật này.”
Nói rồi đại nương mập liền đi ngay.

Mão Tam Lang ở đằng sau kêu lên vài tiếng nhưng đại nương mập đều

không nghe thấy.

Vinh Tuệ Khanh nhìn đống lễ vật, vừa cảm kích vừa cảm thấy phiền

phức. Một mình cô trốn chạy ra ngoài, làm sao cầm được hết những thứ đồ
này?

Trừ món đồ trang sức trong chiếc giỏ liễu mà Ô Lão Tam tặng ra thì

những món khác cô đều không cầm được.

Mão Tam Lang quay đầu lại trông thấy Vinh Tuệ Khanh đang ngơ

ngẩn nhìn đồ trang sức trong chiếc giỏ liễu thì cũng bước tới ngó, rồi hỏi:
“Ngươi thích mấy thứ này à?”

Vinh Tuệ Khanh giơ tay cầm một chiếc trâm ngọc lên, đón lấy ánh

sáng nhìn viên minh châu nho nhỏ không chút tì vết, nhàn nhạt nói: “Đều là
tâm ý của người ta.” Cô không nói là mình thích, mà cũng chẳng nói là
mình không thích.

Mão Tam Lang cảm thấy đau đầu, yên lặng một hồi mới nói: “Nếu

ngươi thích thì ta chuẩn bị cho ngươi cả một phòng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.