BỔ THIÊN KÝ - Trang 354

nhiên hỏi: “Trả lời cha, không được nói dối!”

Uy áp từ Húc Nhật Quyết tầng thứ năm được phóng ra, vây chặt lấy

Mão Tam Lang.

Mão Tam Lang thở hổn hển, nhưng cũng không muốn nói dối. Cậu nói

một cách đứt quãng: “Không... Con không biết...”

Mão Quang thở dài, thu uy áp của Húc Nhật Quyết lại, ngồi xuống

trong phòng Mão Tam Lang: “Dại lắm! Mão gia chúng ta, toàn sinh ra trẻ
dại cả! Đứng lên đi. Ta thấy là do đời trước của con thiếu nợ Vinh cô nương
nên đến đời này con phải trả đây mà.”

Mão Tam Lang khó tin mà ngẩng đầu, vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc

nhìn Mão Quang: “Cha! Cha không trách con, cũng không trách Vinh cô
nương sao?”

Mão Quang nâng chén trà lên nhấp một ngụm, không thèm nhìn Mão

Tam Lang: “Con có thể nghĩ cho tình cảnh của Vinh cô nương, đem toàn
lực ra mà giúp cô bé, sao ta lại ngăn cản con được? Có điều con phải nhớ
cho kỹ những lời con nói hôm nay: Con giúp cô bé không phải vì mong
được báo đáp. Con giúp, là chuyện của riêng con. Sau này không được ép
người ta báo ơn, rõ chưa?”

Mão Tam Lang gật đầu lia lịa, cười cười đứng dậy. Cậu bước nhanh

đến bên người Mão Quang, nắm tay lại đấm bóp cho cha: “Cha, con biết
cha là người thấu tình đạt lí mà!”

Đại nương mập vẫn một mực canh chừng ngoài cửa. Bà sợ Mão

Quang nhất thời nóng tính mà đánh Mão Tam Lang. Hiện giờ thấy hai cha
con vui vẻ thân mật, bà bèn cười cười bước tới, sẵng giọng với Mão
Quang: “Ông thật đúng là, đang yên đang lành dọa con làm gì?” Nói rồi bà
kéo tay Mão Tam Lang, yêu thương vuốt ve gương mặt cậu: “... Vinh cô
nương không tệ, đặc biệt là nhân phẩm. Là một cô nương tốt. Tiếc rằng, cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.