BỔ THIÊN KÝ - Trang 420

Mời tả hộ pháp xem ạ.” Nói xong, nàng ta dâng chiếc khăn tay của nữ tu
Minh Nguyệt đến trước mặt Tư An.

Tư An thò đầu ra xem, cười nói: “Cái này nàng không hiểu rồi. Đây

gọi là: Hai người yêu nhau ở cách xa nhau hàng ngàn dặm nên chỉ có thể
gửi gắm nỗi nhớ nhung, nhờ ánh trăng gửi cho người thương. Minh Nguyệt
được lắm, không uổng công ta thương nàng ta như vậy. Đi, gửi một vạn
linh thạch trung phẩm qua cho nữ tu Minh Nguyệt của Minh Nguyệt Quán
cho ta.”

Vị nữ tu cầm bút đó rất vui vẻ viết xuống, rồi kéo dài thanh âm nói:

“Tả hộ pháp, dù cho số linh thạch hằng tháng của ngài rất nhiều, nhưng
cũng không thể dùng như thế được…”

Tư An cười lớn nói: “Ngàn vàng khó mua được sự vui vẻ cho ta. Ta

không tiếc, thì nàng tiếc gì chứ? Đúng không, Tiểu Mạch Mạch của ta?”
Nói xong, hắn nhẹ nâng cằm của nữ tu cầm bút lên, rồi hôn chụt một cái lên
gương mặt nàng ta.

Nữ tu cầm bút tức giận đến mức đôi mày liễu dựng lên, quẳng giấy bút

xuống nền đất, bực tức nói: “Ngài lại như vậy, ngài gọi người cao minh
khác đi, bà cô đây không hầu hạ được!”

Tư An trông thấy nữ tu cầm bút thực sự tức giận rồi, thì vội cúi đầu

xin lỗi một lúc lâu. Mãi mới dỗ cho đối phương từ tức giận chuyển sang vui
vẻ, tiếp tục đọc cho hắn nghe.

“Tả hộ pháp lần trước đi kiểm tra, lại gây thương nhớ cho không ít

thiếu nữ. Mấy bức thư ở đây đều là từ chỗ vài nữ tu của đạo quán gửi tới,
hỏi thăm tả hộ pháp, nhắc tả hộ pháp ban đêm trời lạnh, nhớ mặc thêm
áo…” Nữ tu cầm bút càng xem càng thấy buồn cười, ôm lấy bụng bò lăn ra
đất, cười tới mức rung cả hai vai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.