BỔ THIÊN KÝ - Trang 45

Máu tươi thôi chảy, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy vết thương

đang dần dần khép miệng. Sắc mặt Quản Phượng Nữ trắng bệch, lại bị gã
vương gia ôm chặt cứng trong lồng ngực, còn giở một chút thủ đoạn khiến
bà không thể cử động. Lúc này sống không do bà quyết, chết cũng chẳng
phải bà định. Quản Phượng Nữ trong lòng nôn nóng, chỉ sợ Vinh Tuệ
Khanh nhất thời không nhịn được từ phía sau tảng đá chạy ra. Bà không
tiếc dùng trâm hành thích ông ta, cũng chẳng ngại đâm mình bị thương, tất
cả chỉ để hy vọng vương gia nghĩ rằng nhà bọn họ không còn ai khác.

Lấy tính cách của vương gia mà nói thì bà khẳng định ông ta chẳng

phải kẻ thiện lương sẽ mềm lòng nương tay. Vinh Tuệ Khanh là huyết mạch
cuối cùng của Vinh gia bọn họ, nhất định không thể để con bé rơi vào tay
một kẻ như vương gia!

“Vương gia, bây giờ không còn sớm nữa. Chúng ta cũng nên trở về

thôi?” Một kẻ áo đen tiến lên một bước, cẩn thận dò hỏi.

Thôn dân dưới núi bấy giờ đã tập trung bao quanh nhà của Vinh Tuệ

Khanh, có người dập lửa, có kẻ cứu người. Thậm chí có người đã lần theo
con đường nhỏ từng được Vinh gia dùng trận pháp để che giấu đằng sau
sân nhỏ, chạy tới nơi bọn họ đang đứng. Mặc dù những kẻ áo đen này
không coi thôn dân kia ra gì, thế nhưng kiến đóng tất voi phải lo. Nếu có
thể không đánh thì đừng đánh! Vương gia đưa mắt nhìn con đường nhỏ
dưới núi, sau đó ngẩng đầu nhìn sắc trời, rồi liếc mắt qua tảng đá lớn nơi
Vinh Tuệ Khanh đang ẩn thân, cuối cùng nhìn Quản Phượng Nữ đang nằm
trong lòng mình. Ông ta trầm tư hồi lâu, chậm rãi đưa tay lên vuốt nhẹ hai
gò má Quản Phượng Nữ.

Tất cả biến hóa tựa như ảo thuật. Sau khi bàn tay gã lướt qua, gương

mặt của Quản Phượng Nữ cũng bắt đầu thay đổi, dần dần không còn giống
dáng vẻ trước đây nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.