BỔ THIÊN KÝ - Trang 47

quá, đôi mày cong như lông chim thúy, làn da trắng ngần như tuyết, vòng
eo thon thả, hàm răng ngọc ngày chỉ một nụ cười xinh đẹp cũng đủ khiến
bao công tử ở Dương Thành, Hạ Thái si mê...1

Trích dẫn từ quyển “Đăng Đồ Tử Háo Sắc Phú” của Tống Ngọc.

Những kẻ áo đen kia nhìn không rời mắt. Lần lượt từng tiếng đao

thương rơi lẻng xẻng xuống đất, dương như có người ngắm đến mất hồn,
quên mất trên tay mình vẫn cầm vũ khí.

Những người này chợt nhớ đến một truyền thuyết từng được một kẻ

nước ngoài kể lại, trước kia có một mỹ nhân tuyệt thế tên là Helen vô cùng
xinh đẹp xuất hiện trên đời. Hai quốc gia vì muốn tranh giành nàng mà đã
giao chiến mười năm, thương vong vô số... Bấy giờ nhìn thấy dáng vẻ mỹ
nhân nằm trong lòng vương gia, tất cả mọi người đều thầm kêu la: Vì một
người con gái xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà phát động chiến
tranh khiến trăm họ lầm than cũng đáng! Quản Phượng Nữ nhắm mắt lại,
cho dù con ngươi phía dưới mi mắt có chuyển động cũng không nguyện ý
mở ra.

Vương gia mỉm cười, một tay siết chặt cơ thể Quản Phượng Nữ, tay

còn lại nhẹ nhàng bóp cằm của bà. Quản Phượng Nữ bị ép mở miệng, ngay
lập tức một viên đan dược trắng muốt được bắn vào trong miệng bà. Sau đó
ông ta buông cằm bà ra để viên thuốc thuận theo cổ họng trôi xuống. Vinh
Tuệ Khanh mở to hai mắt chứng kiến cảnh này, trong lòng càng thêm bất
an lo lắng.

“Vương gia... Mau đi thôi... Bên kia có người!” Một gã áo đen không

khỏi lo lắng lên tiếng thúc giục. “Cứ từ từ. Vội cái gì?” Vương gia lúc này
chỉ mải ngắm nhìn Quản Phượng Nữ không chớp mắt, nào còn tâm trạng để
lo lắng. Vinh Tuệ Khanh đưa mắt nhìn về phía con đường nhỏ, phát hiện ra
bóng dáng tập tễnh quen thuộc đang bò tới đây. Hình như đó là Đại Ngưu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.