BỔ THIÊN KÝ - Trang 594

Vinh Tuệ Khanh quay đầu lại nhìn một cái.

Cách đó không xa có bốn cô nương đang ngồi. Trong số họ có một

người phụ nữ đã trưởng thành, xinh đẹp thành thục, cô ta mặc một bộ áo
đạo sĩ có hai màu đen trắng đan xen, trên đầu đội một chiếc mũ ngọc xanh,
đôi mắt như được tô vẽ, trắng đen rõ ràng như bộ trang phục của cô ta. Một
cô bé ít tuổi hơn ở bên cạnh cô ta, nhìn giống y hệt với người phụ nữ lớn
tuổi hơn kia. Người vừa nói chính là cô bé.

Hai cô nương khác, nhìn qua tuổi tác tương đương, có lẽ là tì nữ của

cô bé kia.

Vinh Tuệ Khanh mỉm cười gật đầu ra hiệu.

Cô bé đó cũng chạc tuổi Vinh Tuệ Khanh, nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh

mang theo một động vật nhỏ đáng yêu như vậy thì cực kỳ hâm mộ. Cô bé
nhịn không được đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn của Vinh Tuệ Khanh, chỉ
vào Tiểu Hoa đang ôm chiếc bánh bao trắng như tuyết hì hục cắn từng
miếng lớn, hỏi: “Bán nó cho ta được không? Cô nương muốn bao nhiêu
bạc?”

Vinh Tuệ Khanh sững sờ, nhanh như bay liếc nhìn sang người phụ nữ

lớn tuổi hơn đang ngồi ở bên kia. Nếu cô đoán không nhầm, thì người phụ
nữ đó chắc là trưởng bối ruột thịt của cô nhóc này.

Người phụ nữ kia chẳng thèm nhìn lấy một cái, chỉ cầm lấy chén trà

sứ ngọc hời hợt uống.

Vinh Tuệ Khanh hơi nhíu mày lại một chút, lắc đầu nói: “Xin lỗi.

Khẳng Khẳng giống người nhà của ta, không phải là thứ mang ra mua bán.”
Ngưng một chút, cô bé lại nói: “Khẳng Khẳng là sóc chuột, không phải sóc
thường.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.