BỔ THIÊN KÝ - Trang 755

Vết sẹo trên mặt vẫn còn đó, nhưng da thịt đã sáng bóng như ngọc,

ngũ quan lại sắc nét hơn nhiều. Ngay cả mắt cũng thoáng có màu xanh
biếc, như biển cả trong màn đêm, trông không thấy bờ.

Trước cửa viện, một bóng người cao cao đứng đó, lưng đối với ánh

trăng, lặng lẽ nhìn cô.

Vinh Tuệ Khanh chăm chú nhìn sang, mắt hiện vẻ hoan hỉ. Cô chạy

vài bước xuống bậc thang đến chỗ đối phương, cười hỏi: “Thần thúc, sao
thúc lại đến đây?” Lại thân thiết kéo tay y: “Vết thương của thúc đã khỏi
chưa? Cho ta một ít thời gian, qua hai ngày nữa sẽ cho thúc... một chút đan
dược ta làm.”

La Thần khẽ thở dài, đưa tay xoa xoa đầu cô, không nói gì, lại dắt tay

dẫn cô rời khỏi viện của Chu Hào Thiện.

Hai bóng người một lớn một nhỏ chậm rãi hòa vào bóng tối.

Chu Hào Thiện từ trong phòng đuổi ra, chỉ nhìn thấy bóng lưng hai

người càng đi càng xa, không khỏi sững người. Ông hất bộ râu dài thượt
của mình, nghiến răng nghiến lợi giậm chân: “Phá phòng đan dược của ta
thành như thế, rồi cứ vậy mà bỏ đi mất! Không thể cứ cho qua thế được...”

La Thần dắt tay Vinh Tuệ Khanh một đường trở về động phủ của cô.

Hai người đều không lên tiếng.

La Thần thân cao chân dài, một bước bằng mấy sải bước của Vinh Tuệ

Khanh. Nhưng y không bước bước lớn, chỉ dắt tay Vinh Tuệ Khanh chậm
rãi đi.

Đến trước cửa động phủ của Vinh Tuệ Khanh rồi, La Thần cũng không

khách sáo mà bước thẳng vào trong phòng cô, thiết lập kết giới xong mới
hỏi: “Vừa rồi có phải là do nhóc không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.