BỘ TỨ - Trang 114

- Tôi rất gần gụi với ông Darrell. Khi thấy nhắn tin trên báo, tôi tự nhủ: Các
ông này muốn biết tin tức về Claudy tội nghiệp... và họ là các nhà chức
trách, nên có thể là liên quan đến của thừa kế. Lúc nãy đang rảnh, nên tôi
đến ngay.
Ông McNeil đứng lên:
- Tôi có phải để ông nói chuyện riêng với cô Monro không, thưa ông
Poirot?
- Ồ không, ông McNeil. Xin ông cứ ở lại. Tôi nẩy ra một ý: giờ ăn sắp tới,
và tôi hy vọng sẽ có vinh dự được mời cô dùng bữa.
Mắt cô Monro sáng lên vì mãn nguyện! Hẳn cô đang không dư dật, một
bữa ăn đàng hoàng đến thật đúng lúc.
Lát sau, ba chúng tôi lên xe taxi tới một hiệu ăn sang trọng của London.
Poirot đặt một bữa ăn thịnh soạn.
- Cô dùng rượu gì, thưa cô? Sâm banh nhé?
Quả là, không có ai yêu mến Poirot hơn cô Monro lúc này!
Nhà thám tử đại tài liên tục rót đầy ly cho cô gái, khiến tôi hiểu ngay ý đồ.
Dần dà, anh dẫn dắt cô vào câu chuyện cần thiết.
- Thật đáng tiếc là ông Darrell không có mặt với ta hôm nay!
- Vâng, thật vậy - cô Monro thở dài. Tội nghiệp cậu chàng. Không hiểu xảy
ra chuyện gì?
- Cô không gặp ông ấy lâu chưa?
- Đã lâu lắm… Anh ta rất kín đáo, ít khi nói chuyện mình. Có việc gì vậy?
- Một chút của thừa kế - Poirot nói dối không đỏ mặt. Vấn đề bây giờ là
phải xác minh lý lịch. Chúng tôi cần nói chuyện với người nào biết rõ ông
ấy. Cô biết rõ ông ấy phải không?
- Quá rõ ấy chứ, thưa ông Poirot! Tôi nói thật, vì ông là người hào hoa quân
tử, cứ xem cái cách ông gọi món ăn thì biết, bây giờ ít người sành như thế?
Tôi nói vậy chắc không phật ý những người Pháp các ông. Ai Người Pháp
là ranh mãnh lắm!
Cô ta tinh nghịch giơ ngón tay đe doạ.
- Vâng chuyện là thế này! Hồi trước, Claudy và tôi, hai người đều trẻ... còn
có gì tự nhiên hơn? Thú thật là tôi cũng có phần siêu lòng vì anh ấy. Tuy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.