BỘ TỨ - Trang 41

Nguồn thông tin thứ hai của chúng tôi là bà Olivier danh tiếng. Tôi rất hồi
hộp khi bước lên bậc thang nhà bà ta ở Passy. Một người đàn bà, vâng, chỉ
là đàn bà, mà nổi danh như vậy trong giới khoa học! Kỳ lạ! Trước đó, tôi
nghĩ chỉ một bộ óc nam giới mới có thể có công trình như vậy.

Một cậu bồi trẻ chừng mười bẩy tuổi ra mở cửa, tôi trông cứ tưởng là môn
đồ, vì vẻ mặt nghiêm khắc và cử chỉ cứng nhắc. Tất nhiên, Poirot đã xin
hẹn từ hôm trước; không phải ai cũng được bà bác học lớn ban cho hân
hạnh được tiếp kiến.

Cậu bồi dẫn chúng tôi vào một phòng khách nhỏ, một lát sau bà Olivier
bước vào. Người cao lớn, mặc áo blu trắng, mũ trắng chùm đầu kiểu nữ tu.
Vùng trán nghiêm nghị, mắt đen lấp lánh tia sáng kỳ lạ khó ai chịu nổi.
Trông bà giống một nữ tu sĩ thời cổ hơn là một phụ nữ Paris hiện đại. Má
trái vạch một vết sẹo do vụ nổ lớn trong phòng thí nghiệm gây ra ba năm
trước; giết chết chồng bà và người phụ tá. Từ ngày tai nạn ấy, bà Olivier rút
lui hẳn khỏi cuộc sống xã hội, chỉ chuyên tâm vào khoa học với một nghị
lực phi thường. Bà tiếp chúng tôi với thái độ mực thước, lạnh lùng.
- Cảnh sát đã hỏi tôi nhiều lần rồi, sợ rằng chẳng còn giúp ích các ông.
- Thưa bà, có thể tôi sẽ không đặt các câu hỏi giống của cảnh sát. Để mở
đầu, xin bà vui lòng cho biết, khi gặp ông Halliday, hai người đã chuyện trò
về vấn đề gì?
Bà ta tỏ vẻ hơi ngạc nhiên:
- Về công trình của ông ấy, tất nhiên. Của ông ấy và của tôi.
- Ông ấy có nói với bà về những lý thuyết ông ấy đã thông báo với Viện
hàn lâm Anh quốc?
- Tất nhiên! Đó là chủ đề chính của câu chuyện.
- Những lý thuyết ấy có thực là kỳ quặc không? - Poirot hỏi một cách lơ
đãng.
- Một số người bảo là có, còn tôi thì không.
- Bà cho là chúng có thể thực hiện được?
- Hoàn toàn thực hiện được. Chương trình nghiên cứu của tôi có nhiều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.