nhưng bị người ta lăng mạ thì tôi không chịu được! Nếu ông Ryland là
người quân tử thực, ông sẽ không đối xử như thế.
- Ông ấy tỏ ra lỗ mãng với cô?
Cô gật đầu.
- Tính khí ông ấy hay cáu giận. Nếu ông ta ít nhiều biết tự kiềm chế, tôi còn
chịu được. Nhưng hôm nọ ông ấy nổi xung ghê gớm vì một chuyện không
đâu, làm tôi phải khiếp.
- Chuyện gì vậy?
- Như ông biết, tất cả thư từ của ông Ryland đều do tôi mở; một số tôi
chuyển cho ông Appleby, số còn lại do tôi giải quyết. Trong khi phân loại,
thỉnh thoảng tôi thấy những phong bì xanh đánh dấu con số 4 ở góc... Ông
Neville, tôi xin lỗi, ông vừa nói gì cơ?
Tôi lắc đầu, yêu cầu cô kể tiếp. Sự thật là điều cô vừa nói đã làm tôi thốt
lên một tiếng kêu.
- Những thư đánh dấu số 4 phải được chuyển nguyên si cho ông Ryland;
điều đó tôi đã thuộc. Song hôm qua thư từ nhiều quá, trong khi mở vội, tôi
đã lỡ mở một phong bì màu xanh đó. Biết là mình nhỡ tay, tôi đem ngay
thư ấy đưa ông Ryland và giải thích sự việc. Không ngờ ông ấy nổi cáu
kinh khủng, làm tôi sợ hãi thực sự.
- Thư ấy nói gì mà ông ấy lên cơn như thế?
- Chẳng có gì đặc biệt, thế mới lạ. Tôi đã đọc trước khi biết mình nhầm, và
lá thư rất ngắn nên nội dung vẫn đọng lai trong óc tôi; đến bây giờ tôi vẫn
tự hỏi có gì mà quan trọng vậy!
- Thật à, cô vẫn còn nhớ? - Tôi hỏi, giọng khích lệ.
Sau một lát suy nghĩ, cô Martin chầm chậm nhắc lại:
“Thưa ông, điều cấp bách là qua gặp ông ấy để xem trang trại cùng mỏ đá.
Giá tiền mười bẩy ngàn livrơ là mua được. Mười một phần trăm hoa hồng
là quá đáng. Bốn phần trăm là đủ. Kính chào.
Arthur Leversham”.
Cô Martin nhún vai nói tiếp:
- Chắc đõ là một trang trại ông Ryland định mua, nhưng tôi coi một người
nổi khùng lên như vậy là nguy hiểm. Ông là người kinh nghiệm, ông bảo