BỘ TỨ - Trang 88

Savaronoff có vẻ bị choáng thật sự.
- Tôi không nói thêm - Poirot tiếp - đó chỉ là gợi ý. Điều tôi quan tâm, là
mong ông kể lại ván cờ tối hôm nọ.
- Ông muốn nói gì?... Kể cái gì?
- Thế này! Tôi không chơi cờ, song cũng hiểu là có nhiều cách hợp lệ để
mở đầu một ván: ví dụ, cho con Hề tiến hai nước, khi con Vua và con Hậu
cũng tiến ngần ấy...
- Tôi hiểu ông nói gì - giáo sư Savaronoff mỉm cười - Wilson vào trận bằng
miếng “Ruy Lopez"; đó là một trong những cách mở đầu tốt nhất, nó
thường được ứng dụng trong các cuộc tranh tài.
- Ván cờ bắt đầu được bao lâu thì xảy ra tai nạn?
- Tôi nhớ hình như mới tới nước thứ ba hoặc bốn, thì Wilson đột ngột gục
chết trên bàn.
Poirot đứng dậy để đi ra. Vẻ lững lờ, anh hỏi câu cuối:
- Ông Wilson có ăn hoặc uống gì không?
- Một cốc uýtki và sôđa thì phải.
- Cảm ơn giáo sư, tôi không muốn làm phiền giáo sư lâu hơn.
Ivan chờ ngoài sảnh để đưa tiễn chúng tôi, nhưng Poirot có vẻ không vội,
dừng lại trước bậc cửa hỏi anh ta:
- Anh có biết căn hộ dưới nhà ai ở?
- Ngài Charles Kingswen, một nghị sĩ quốc hội, thưa ông. Nhưng nài ấy đi
vắng lâu nên đã tho thuê căn hộ, mới gần đây.
- Cảm ơn.
Bên ngoài, mặt trời mùa đông chiếu sáng. Tôi vội nói ngay những điều tôi
nghĩ về cuộc điều tra vừa rồi.
- Lần này thì anh không xuất sắc lắm! Anh hỏi những câu không cốt yếu.
- Anh tưởng thế? Đúng là hôm nay tôi không sung sức. Ở địa vị tôi, anh sẽ
tìm hiểu cái gì?
Tôi suy nghĩ rồi trình bày kế hoạch của tôi.
Poirot nghe có vẻ chăm chú. Tôi nói xong thì vừa về đến nơi ở. Poirot mở
cửa, nói:
- Cũng hay đấy, nhưng tiếc thay, chẳng ích lợi gí.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.