BỞI SÀI GÒN NHIỀU NẮNG - Trang 176

- Thực ra có! Lần anh đi công tác miền Nam, anh đã gọi cho em

nhưng không nói gì cả.

- Ra thế! Em cũng đoán vậy!

Không chỉ đoán vậy, lần đó cô còn mong là vậy. Nhưng rồi cô

tự cười mình đã quá hão huyền. Bây giờ biết, tự nhiên cô cảm
thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều. Hình như cô mong rằng anh còn
yêu cô như cô còn yêu anh vậy. Có như thế cô mới cảm thấy được
an ủi. Nhưng để làm gì nhỉ? Khi mà cô đã có Bảo và anh đã có Chi
Anh? Cô cảm thấy lúng túng với ý nghĩ đó.

- Sao không gặp nhau mà nói lời chia tay mà phải chơi trò biến

mất hả anh?

- Anh sợ mình sẽ không nói được.

- Nếu đã hết yêu thì sao lại không nói được?

Thương hại? Tự nhiên cô thấy lòng mình quặn lại. Cô không

chịu nổi cái ý nghĩ rằng anh đã hết yêu cô nhưng lại không dám
nói ra vì thương hại. Cái cảm giác ấy khiến mặt cô nóng bừng.
Anh bối rối.

- Không phải vậy! Khi đó anh vẫn còn yêu em.

- Vẫn còn yêu? Vẫn còn yêu sao lại chia tay?

- Anh… anh không biết nữa…

Ơ

hay, chính cô cũng vậy kia mà! Chính cô cũng đã chấp nhận

sự biến mất của anh, cô cũng tự biến mất đấy thôi. Nhưng sao
lúc này đây, cô lại cảm thấy giận anh đến thế!

- Tại sao thế? Em đã làm gì sai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.