BỞI SÀI GÒN NHIỀU NẮNG - Trang 191

Tôi muốn bật cười vì hoàn cảnh trớ trêu này.

- Em đang băng kín thế này thì làm sao anh biết được em là ai?

- Vâng! Đến em cũng không nhớ em là ai nữa, huống chi anh.

Tôi biết mình lỡ lời nên cầm bàn tay của cô gái:

- Anh xin lỗi! Em cứ yên tâm, có anh ở đây rồi!

Cô gái bắt đầu khóc. Nước mắt lăn dài. Tôi lúng túng lau nước

mắt cho cô rồi lấy cớ ra gặp bác sĩ.

- Cô ấy được mọi người chuyển vào đây lúc tám giờ tối trong

trạng thái bất tỉnh. Chấn thương não, dập mũi và bị rạn xương
hàm. Trên người cô ấy không có giấy tờ tùy thân hoặc lúc bị tai
nạn, ai đó đã lấy rồi. Anh nhận ra cô ấy chứ? - Bác sĩ nói.

- Dạ, không ạ! Băng kín mặt mày như vậy nên tôi…

- Anh cũng kỳ lạ thật đấy, cô ấy nhớ ra anh, còn anh thì chẳng

nhớ cô ấy là ai. Đàn ông các anh thật là vô tâm!

- Dạ…

Tôi cũng chỉ biết “dạ”. Lòng áy náy không yên. Cô gái này là ai?

Chịu! Tôi không tài nào nhớ nổi. Thì thế, bảo tôi vô tâm là đúng rồi
còn gì. Vị bác sĩ có vẻ như rất nhiều thâm thù với đàn ông:

- Bạc Tình Lang! Đàn ông là một lũ bạc bẽo! Chỉ có phụ nữ là khổ

thôi. Nhớ nhung sầu thảm cho đến cuối đời không quên nổi, còn
đàn ông có mới là quên bặt người cũ. Bạc Tình Lang!

Tôi cũng chỉ biết “dạ” đầy vẻ ăn năn. Thôi thì đành chờ đến lúc

cô gái trở về hình dáng cũ vậy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.