BỞI SÀI GÒN NHIỀU NẮNG - Trang 49

- Không! Anh phải nói! Dù thế nào anh cũng phải nói. Chuyện

này chỉ có anh và Hoàng biết. Nếu không nói ra, em cũng sẽ không
bao giờ biết vì anh tin Hoàng sẽ không bao giờ nói ra. Nhưng anh
phải nói vì anh yêu em, Dung ạ!

Dung quàng tay qua cổ tôi:

- Em biết! Em hiểu! Em tin! Và em yêu anh, Quân ạ! Những gì

thuộc về hôm qua là những điều không thể nào làm khác đi được,
không thể nào thay đổi được. Vậy nên chẳng ai lại đi phán xét ngày
hôm qua cả. Nghe em, hãy đi cùng em tới ngày mai chứ không phải
chốc chốc ngoái lại rồi ngồi thần mặt ra thế. Nhé!

Dung

Tôi gặp Quân ngay chiều hôm đó. Khi bắt đầu đi, tôi đã nghĩ

rất nhiều về chuyện của Hoàng. Tôi không phủ nhận rằng mình
rất muốn biết sự thật. Nhưng tôi sợ sự thật khiến tôi đau lòng. Và
sau đó, khi Quân bảo, Quân muốn nói cho tôi biết một chuyện, tôi
đã nhói lòng. Hoàng nói thật. Nhưng ngay sau đó, tôi lại nhận ra
rằng Quân muốn nói với tôi vì anh yêu tôi chứ không phải vì biết
Hoàng đã gặp tôi. Lúc đó lòng tôi nhẹ bẫng, tưởng chừng như bao
nhiêu chuyện u uất bỗng tan biến như chưa từng có trên đời. Tôi
không biết Quân lúc trước thế nào, tôi chỉ biết rằng Quân của
bây giờ, người đàn ông đang ngồi bên tôi lúc này. Anh rất yêu tôi.
Vậy là đủ. Đủ rồi!

2004

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.