BỞI SÀI GÒN NHIỀU NẮNG - Trang 83

Mình sẽ gặp lại nhau chứ

Yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên

- Hai bác sĩ nhãn khoa nói với nhau. Một người nói: “Có một căn

bệnh về mắt rất phổ biến, rất nhiều người mắc phải và để lại
nhiều hậu quả nghiêm trọng, ảnh hưởng đến tim mạch, thậm chí cả
cuộc đời con người ta sau này, nhưng chẳng ai tìm đến chúng ta để
chữa trị cả! Thật là thất thu quá đi!” Bác sĩ kia ngạc nhiên hỏi: “Đó là
bệnh gì vậy?” Bác sĩ này đáp: “…”

Nàng dừng lại. Vẻ mặt tha thiết và dịu dàng quá đỗi. Nàng nhìn

tôi đầy quan thiết. Tôi cũng nhìn nàng đầy trìu mến. Chúng tôi
cứ lặng nhìn nhau bằng trọn vẹn cảm xúc trong trái tim mình. Rất
lâu. Cảm xúc đó quả thật khó diễn tả thành lời. Không phải sự cuồng
nhiệt cháy bỏng gì cả. Nó mỏng tang như hơi sương. Nó ngọt dịu như
mùi hoa hồng. Nó bay. Bay lơ lửng. Thật chậm rãi. Thật hững hờ.
Chúng tôi đều có cảm giác là chẳng nên nói với nhau điều gì nữa
vào lúc này. Bởi kể cả sự bối rối cũng không có để mà phải nói cho
khỏa lấp đi. Như thể chúng tôi đã thuộc về nhau từ cả triệu năm
qua rồi vậy. Đến cả cánh mũi đang phập phồng của nàng, lúm
đồng tiền của nàng, cái cổ cao, làn da mịn màng như lụa... đều
hiển hiện rất rõ. Như khắc tạc. Nàng cũng cảm thấy như tôi nên
khi gặp tôi lần đầu tiên, nàng đã thảng thốt: “Này anh, kiếp
trước chúng ta đã yêu nhau phải không?” Nghe điều đó thật là sến
súa. Nhưng nó là sự thật. Thật đến nỗi nói ra chẳng ai thấy ngượng
miệng cả. Kiểu như tôi đã đáp lại nàng rằng: “Anh còn tin tưởng
rằng hôm nay chính là thời hạn mà chúng ta đã cùng hẹn nhau ở
kiếp trước nữa kìa!” Khi đầu óc người ta tỉnh táo, hẳn ai cũng thấy
điều đó quá sến. Nhưng trong thời điểm chúng tôi gặp nhau thì đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.