BỞI VÌ EM CAO - Trang 162

đua ngựa. “Tớ đã từng là một nài ngựa giỏi thứ thiệt đấy.” Cô đưa đám ruy
băng cho Nate.

Tất cả chúng đều có màu xanh, tên các cuộc thi trên đó màu vàng. GIẢI

ĐẠI VÔ ĐỊCH NGƯỜI ĐI SĂN THIẾU NIÊN CỔ ĐIỂN HAMPTON,
Nate đọc. “Hay nhỉ,” cậu nói khi trả lại ruy băng. Cậu ước giá mà tìm được
điếu thuốc đó.

“Xem nữa này.” Georgie lôi ra một hộp bằng nhựa trắng to khỏi cái

rương và đặt vào tay Nate.

Cái hộp kêu lách cách khi Nate cầm lấy. Tên của một phòng khám thú y

cho ngựa được in ở một mặt. Phòng khám ngựa Connecticut . Cậu nhìn
Georgie vẻ dò hỏi.

“Đấy là thuốc an thần cho ngựa. Tớ đã dùng chúng trước đây rồi. Nửa

viên là đủ để đưa cậu lên hành trình khác, tớ thề đấy.”

Nate nhận thấy có những giọt mồ hôi li ti trên môi trên của cô, điều thật

lạ vì tầng gác không được sưởi ấm và cậu thì đang lạnh tê cả mông. Cậu rụt
cổ và đưa cái hộp trả lại, không quan tâm lắm.

Georgie mở nắp hộp ra và lắc lắc những viên thuốc trắng to đùng trong

lòng bàn tay đầy mồ hôi của cô. “Thôi mà. Lần này, tớ sẽ dùng hẳn một
viên. Hoặc có lẽ chúng mình mỗi đứa nên uống hẳn hai viên và xem có gì
xảy ra.” Mái tóc đen của cô trùm xuống mắt và cô hất nó ra vẻ thiếu kiên
nhẫn khi đếm mấy viên thuốc.

Nate nhìn chằm chằm vào cô, cảm thấy kinh hãi một cách bất ngờ. Cậu

chắc chắn rằng Georgie đã uống thứ thuốc gì đó khi cô biến vào phòng tắm,
và cô đã phê thuốc trước đó, vì thế thêm một viên thuốc an thần cho ngựa
nghe có vẻ là ý tưởng tồi tệ nhất mà cậu từng nghe thấy. Cậu đang làm gì
với một cô nàng kỳ quái hoàn toàn mất trí trong một tầng gác của một lâu
đài khổng lồ ở Greenwich, Connecticut, giữa đêm bão tuyết tồi tệ nhất
trong lịch sử New England?

“Tớ nghĩ tớ sẽ xem thêm.” Cậu chỉ vào một vật trang trí nhỏ bằng kim

loại trong rương, nghĩ có thể sẽ làm chệch hướng quan tâm của cô, Georgie

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.