BỞI VÌ EM CAO - Trang 182

trưa hay làm tóc để nấu cháo điện thoại. “Con đang làm gì ở nhà thế?” Bà
hỏi con gái. “Con ốm à?”

Blair giữ chặt bụng và cố không nhìn vào mẹ. “Con nhìn thấy tấm thiệp

Cyrus gửi,” nó rền rĩ. “Mẹ sẽ có bé gái à?”

Mẹ nó rạng rỡ đứng sau lưng nó, đôi mắt xanh của bà chớp chớp ngây

ngất. “Không tuyệt vời sao?” Bà rên lên. “Mẹ vừa biết sáng nay đấy.” Bà
lẹt quẹt đến chỗ Blair và quàng tay quanh cổ con gái. “Cyrus luôn muốn có
một cô con gái. Và rồi tới lúc con về nhà từ trường đại học, con sẽ có một
cô em nhỏ để chơi cùng!”

Blair nhăn mặt khi bụng nó lại trào lên khi nghe nói đến trường đại học.
“Mẹ mong con không lấy làm phiền,” Eleanor vẫn kể lể. “Nhưng nhà

mình định lấy phòng con làm phòng trông trẻ vì nhà mình hết phòng ngủ
rồi. Con và Aaron đằng nào cũng sẽ đi học. Con không phiền chứ con, con
yêu?”

Blair nhìn chằm chằm vào mẹ vẻ ngây ra. Nó đã chẳng hề muốn có một

ông bố dượng cũng như một đứa anh trai con ông ta, và chắc chắn nó chẳng
muốn thêm một đứa em bé, đặc biệt không thể là đứa sẽ chiếm phòng của
nó. “Con phải đi nằm tí đây,” nó đáp lại yếu ớt.

“Mẹ sẽ bảo Myrtle đem vào ít nước canh thịt,” mẹ nó nói với theo.
Blair đóng sập cửa phòng ngủ và thả phịch người xuống giường, vùi đầu

vào sâu trong đống gối lông ngỗng cực mềm của mình. Kitty Minky, con
mèo lam giống Nga màu xám của nó, nhảy lên lưng nó và cào cào móng
vào cái áo chui đầu hiệu Fair Isle màu đen trắng của nó. “Cứu tao với,”
Blair rên rỉ đầy khốn khổ với con mèo. Giá mà nó có thể nằm đó cho đến
hết tháng 8 và rồi nó được bốc thẳng đến phòng ký túc ở Yale, bỏ qua tất cả
những phần tồi tệ của kịch bản điện ảnh đời nó, những cái phần phải được
viết lại.

Trái với thói quen, nó lần tìm và nhấn nút bật máy trả lời điện thoại trên

bàn đầu giường, nhắm mắt lại để lắng nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.