lại mặc áo mưa, anh ôm cô chỉ cảm thấy rất bất tiện, nhưng lại có một cảm
giác chân thực đến khó quên. Có lẽ những khi bên nhau, Trương Ái Linh đã
đem lại cho Hồ Lan Thành cảm giác, luôn có muôn vàn điều khó chịu,
nhưng thực sự không thể lãng quên.
Những ngày tháng có Hồ Lan Thành ở bên, Trương Ái Linh lười sáng
tác, dường như cô rất khó có thể viết được những tác phẩm ưu tú như trước
đây nữa. Khi ấy, Trương Ái Linh đang đăng Chuỗi liên hoàn, Phó Lôi từng
có lời bình về tác phẩm này, ông nói: “Chuỗi liên hoàn không tránh được số
mệnh vừa tiếp đất đã bị bóp chết non”. Ông cảm giác, ngoài chuyện nam nữ
ra, thế giới vẫn còn rất rộng lớn.
Hồ Lan Thành cũng cảm thấy, tài năng của Trương Ái Linh cần có một
chặng nghỉ ngơi. “Nếu một ngày, mối tình đầu của cuộc đời trở thành quá
khứ, cô ấy sẽ có một cảm giác mất mát đau thương khó có thể giải tỏa nổi,
và tài hoa của cô ấy sẽ lụi tàn”. Lụi tàn thì không đến nỗi, nhưng một người
đã nảy sinh ám ảnh, nếm trải khói lửa, nhất định sẽ không thể điềm tĩnh an
nhiên như thế. Hơn nữa, dù là lụi tàn thì cũng có làm sao, non sông đổi dời,
chuyện đời vô thường, ai có thể vẫn mãi như ngày xưa giữa cuộc đời sóng
cuộn gió trào này?
Trương Ái Linh đều không sợ những điều ấy. Trong thời loạn, tất cả
những gì chạm vào được, những gì xa xôi, đều là mây trôi thoảng qua. Hồ
Lan Thành có dự cảm, thời cuộc mà anh đang sống là thời cuộc biến động
bất định, sẽ có một ngày, khi đại hạn tới, vợ chồng cũng phải tan đàn xẻ né.
Nhưng anh nói: “Tôi nhất định tránh không nổi, chỉ trong có hai năm mà
phải thay tên đổi họ, dù trong tương lai, tôi và em phải cách nhau một dòng
Ngân Hà, nhưng tôi chắc sẽ nhìn thấy em”. Ái Linh nói: “Khi đó, anh thay
tên đổi họ, có thể gọi là Trương Khiên, hoặc là Trương Chiêu, chân trời góc
bể sẽ có em đang vẫy anh gọi anh”[4].
[4] Khiên, Chiêu có nghĩa là vẫy gọi.