BỞI VÌ WINN-DIXIE - Trang 83

nhàng, lịch sự và chậm rãi, như thể ông là một loài thú hoang dã và tôi đang
cố gắng lấy đồ ăn ra khỏi tay ông vậy.

Ông khẽ dịch lên phía trước một bước.

“Đi thôi bác,” tôi thì thầm, bắt đầu bước và Winn-Dixie đi theo tôi. Khi

quay lại, tôi thấy bác Otis cũng đang đi theo mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.