BỞI VÌ YÊU - Trang 186

Một năm đã trôi qua mà cậu vẫn còn trong tình trạng đau đớn khủng

khiếp.

Không ngày nào là không đau.

Không đêm nào là không gặp ác mộng.

Chỉ một điều chắc chắn là: người ta không thể vô sự thoát khỏi hành trình

này.

Người ta không thể thoát khỏi đó trong tình trạng tốt hơn.

Người ta không thể thoát khỏi đó trong tình trạng khỏe hơn.

o O o

Tháng Mười hai năm 1988

Buổi sáng ngày Giáng sinh.

Loreena McCormick mở cửa phòng Connor. Kể từ mười bốn tháng nay,

hôm nay là ngày đầu tiên chiếc giường ở đó không có người nằm. Hôm qua,
cậu thanh niên đã được chuyển đến một trung tâm hồi phục chức năng ở
đầu kia thành phố, nhưng bà không phải là người giám sát việc cậu chuyển
đi.

Loreena đứng đó vài phút, bất động trong làn ánh sáng lạnh lẽo và xanh

lơ đang tràn ngập khắp căn phòng. Thi thoảng, khi một trong số các bệnh
nhân của bà rời khỏi khoa, bà cảm thấy vô cùng trống rỗng. Và đặc biệt là
trường hợp ngày hôm nay. Trên gối, Connor đã để lại một phong bì cho bà.
Ở mép gấp phong bì, ban đầu cậu viết "Bác sĩ McCormick", nhưng sau đó
cậu đã gạch lời xưng hô quá trang trọng này chỉ để viết đơn giản:

Loreena

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.