BỞI VÌ YÊU - Trang 187

Bà để chiếc phong bì vào túi áo blouse. Lúc nào về đến nhà bà sẽ mở nó

ra.

Trong ngăn tủ của chiếc bàn đầu giường ngập đầy giấy. Loreena xem xét

chúng: hàng chục bức vẽ cùng một khuôn mặt ám ảnh, khuôn mặt một thiếu
phụ bà không quen biết.

Mắt bà nhìn chăm chú hồi lâu vào những phác thảo.

Rồi bà quyết định xếp chúng vào hồ sơ bệnh án của Connor.

Một ngày nào đó, có thể, bà sẽ biết được nhiều hơn.

o O o

Tháng Sáu năm 1989

Connor nhận bằng tốt nghiệp phổ thông trung học.

Cậu rời trung tâm phục hồi chức năng và chuyển đến một hội quán thanh

niên.

Trong vòng sáu tháng, cậu theo các buổi tập liệu pháp vận động và xoa

bóp để các bộ phận cơ thể lấy lại sự linh hoạt. Cổ và lồng ngực cậu trở nên
đỏ và tim tím. Việc các vết sẹo khi liền lại đã co rút khiến cậu không thể
thực hiện nhiều chuyển động, buộc cậu phải học lại những cử chỉ đơn giản
nhất: đi bộ, ăn, ngồi, viết...

Nhưng những vết sẹo khác, dù là vô hình, lại rạch hằn trong tâm hồn cậu

và làm cậu đau khổ theo cách khác.

o O o

Lần đầu tiên kể từ một năm rưỡi qua, cậu bước ra đường và cậu sợ tất cả:

ô tô, con người, cuộc sống... Tiếng động nhỏ nhất cũng khiến cậu run rẩy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.