BỌN CHIẾM ĐÓNG - Trang 39

Mấy người ở căn hộ bên dưới thọc cán chổi lên trần nhà giộng ầm ầm,

còn hàng xóm hai bên thụi nắm đấm vào vách tường. Trong dãy phố, người
đang ngủ đều thức dậy hết, tất cả nhốn nháo như ong vỡ tổ. Cuối cùng, coi
bộ đuối sức, cả bọn bắt đầu dịu lại. Giữa khi đó, Tarô bỗng phá lên cười và
ném ra giữa nhà một phong bì trắng. "Gì đó mày!", ông bố nhảy bổ lại vồ
lấy, đếm nhanh tám tấm giấy bạc một nghìn yên và kiểm lại với con số ghi
trên phong bì. "Cái thằng ngu thật. Phải chi mày nói trước thì có phải cả nhà
đỡ tốn ca-lo-ri rồi không!"

Cậu con cả vẫn tiếp tục cười.

- Lâu ngày được thể thao một bữa, thật quá đã! Mỗi lần có dịp căng

thẳng giống như được uống thuốc bổ óc. Chớ cả nhà mấy người thiếu suy
nghĩ đến độ tưởng tôi đem hết tiền của chúng mình đi nhậu hết sao? Uống
là do con nhỏ nó mời đó! Con S dễ thương đếch chịu được.

Vừa nói, hắn vừa đảo mắt nhìn tôi:

- Chắc tôi mê nó mất. Ngày mai đã hẹn đưa nó đi xi-nê rồi đấy!

- Đồ dê! Đồ mắc dịch! Coi bộ không còn ai ngó ngàng gì đến tôi nữa

rồi.

Bà mẹ thút thít nói như khóc.

Tarô chiêu một ngụm trà nguội rồi nằm xuống khoanh thành đống. Cả

bọn trở lại tư thế cũ nhưng lần này với vẻ hồ hỡi. Mỗi người mỗi kiểu, ai
nấy đều thở dài nhẹ nhõm. Ông bố giữ chịt phong bì đựng nguyên tháng
lương của tôi nhưng đồ chừng trong lòng vẫn có gì bồn chồn. Thế nhưng,
chính tôi mới là người cảm thấy bồn chồn hơn cả. Đột nhiên một cơn giận
khủng khiếp bỗng dâng trào và xâm chiếm toàn thân, tôi bèn can đảm đứng
lên thách đố với họ. Kết quả thế nào, không cần phải viết ra cũng hiểu.
Phiên họp được triệu tập rồi một nghị quyết đưa ra xác nhận món tiền kia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.