6
T
ất cả chúng ta vào bếp. “Trời đất thánh thần ơi”, Boon nói. “Anh đổi
chiếc ô tô của Sếp lấy con ngựa?”, ông thậm chí phải lặp lại hai lần. Vì Ned
vẫn đang nhìn hàm răng của Minnie. Ta muốn nói ông đang đợi thấy nó lần
nữa. Có thể cô Reba đã nói gì với cô hay có thể chính Minnie đã nói. Điều
ta nhớ là sắc vàng lộng lẫy lấp lánh phát ra giữa những lời Minnie nói,
trong ánh đèn điện của gian bếp, như thể chính cái răng đã đạt tới một vẻ
rực rỡ mới, óng ánh từ ngọn đèn sáng dịu trong màn đêm bên ngoài, như
đôi mắt ngựa ‐ và ảnh hưởng của nó tới Ned.
Nó làm ông chết sững lúc ấy, giây khắc ấy, như rắn thần thôi miên. Nó
đã làm ta ngừng lại khi ta thấy nó lần đầu, vì thế ta hiểu điều Ned đang trải
qua. Nhưng ông bị nặng hơn. Vì ta cũng nhận thấy lờ mờ, dù chỉ mới mười
một tuổi: rằng ta quá xa cách, không chỉ về chủng tộc mà cả tuổi tác để cảm
thấy như Ned; ta chỉ có thể bàng hoàng, ngạc nhiên và vui mừng vì nó; ta
không thể, như Ned, bị lôi cuốn vào cái răng ấy. Trong trận chiến muôn