BỐN MÙA YÊU - Trang 104

René khẽ gật đầu với Stephanie. Vậy là chàng đã hiểu ý ngầm của nàng.
Ngày mai gặp chàng, ta sẽ nói hết, nàng nghĩ. Và nỗi bực dọc trong buổi tối
hôm nay bỗng vơi nhẹ hẳn đi.

Trên đường về hai cậu cháu không nói với nhau một lời. Mỗi người theo
đuổi một ý nghĩ riêng. Stephanie thấy rõ cậu nàng vẫn tiếc đám Armand
Dytteville và thái độ của bà Guinchamp đã tác động đến ông mạnh mẽ.
Nhưng nàng thấy lúc này nói gì với ông cũng chỉ bất lợi thêm mà thôi.

Bước vào nhà, cậu nàng chỉ lặng lẽ nở nụ cười méo xệch, hôn nhẹ vào trán
đứa cháu gái bướng bỉnh rồi về phòng riêng.

Sáng hôm sau, Stephanie đến nhà Amélie. Nàng cố ghìm nỗi uất hận, lấy
giọng điềm tĩnh thuật lại cho bạn nghe cuộc tiếp xúc hôm qua. Nàng cũng
không nêu nhận xét gì về tiểu tư Lomanais. Trong khi chờ René đến, nàng
nêu nhận xét với Amélie rằng, theo nàng, René có vẻ chịu sự khống chế
của bà mẹ. Nàng không dám chắc mà chỉ có cảm giác thế thôi.

René vẫn chưa đến. Nàng cố kiên nhẫn chờ, Amélie thì đoán:

- Chắc anh ấy bận quân vụ ...

Stephanie không tin mặc dù nàng không giải thích lý do. Nàng chỉ lờ mờ
cảm thấy có lẽ bởi lý do khác chứ không phải công vụ.

Stephanie mất công đợi hai tiếng đồng hồ. Lúc chia tay, mắt nàng rơm rớm
và cảm thấy như mình sắp phát điên.

Về đến nhà, không dám vào phòng ngồi một mình để khỏi nghĩ ngợi miên
man, nàng xuống nhà, trò chuyện huyên thiên với ông Faverolle. Cả hai cậu
cháu đều cố tránh bàn luận đến việc hôn nhân của nàng, chỉ xoay quanh
tình hình chính trị đang diễn ra ở kinh thành Paris. Về những hoạt động

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.