BỐN MÙA YÊU - Trang 106

thiếp ngủ. Lại mơ thấy René. Chàng vẫn đẹp trai tuyệt vời như vậy, nhưng
đang lấn dần xuống một bãi lầy. Mà sao lầy ở đây không phải bùn mà một
thứ như bột nhão. Chàng đang chìm dần. Nàng vội bò ra, túm lấy một ống
chân chàng, giữ lại. Mà sao nàng không có áo quần gì hết. Vú nàng áp
xuống thứ bột nhão, dính bê bết. Cả bụng nàng, đùi nàng,đều dính đầy bột
nhão. Vậy mà nàng vẫn cố kéo. Mà sao René thì cứ thản nhiên như không,
thậm chí anh còn không nhìn nàng mà cứ để mặc cho mình chìm dần.

- René! René! Anh làm sao vậy? - nàng hét lên.

Và Stephanie choàng tỉnh, mồ hôi ướt đầm. Nàng vội tụt khỏi giường, với
tay lấy bao diêm thắp ngọn bạch lạp, tay vẫn còn run lẩy bẩy.

Không dám lên giường nữa, Stephanie ngồi vào ghế bành chờ sáng. May
thay chỉ lát sau ngoài cửa sổ trời bắt đầu rạng. Nàng sang phòng tắm, rẩy
nước thơm lên thái dương, thay quần áo. Lúc nàng trong phòng tắm ra, trời
bên ngoài đã sáng hẳn.

Hôm sau, Stephanie đến nhà Amélie, nhưng không vào ngay mà kín đáo
đứng bên ngoài, chờ xem có thấy René đến đó không. Kia rồi. Chàng cưỡi
ngựa đến. Vậy là chàng làm sao có thể thiếu mình được, Stephanie thầm
nghĩ. Lát nữa mình sẽ nói hết, nhưng phải nói bình tĩnh.

Nàng tính toán kỳ lưỡng rồi mới bước đến cổng biệt thự Resmoint, giật
chuông.

Nhưng thực tế diễn ra đâu có như nàng tính toán. Nàng vừa bước vào
phòng khách thì René đã bước tới, nụ cười tươi rói trên môi, dáng điệu
thoải mái, âu yếm cầm bàn tay nàng:

- Tôi rất sung sướng được gặp tiểu thư, Stephanie! Sao tiểu thư lại nảy ra ý
nghĩ tuyệt vời là đến đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.