BỐN MÙA YÊU - Trang 105

hung hãn của đám bảo hoàng và về phản ứng quyết liệt của những người
cộng hoà.

Đã khuya, Stephanie mới lên phòng. Đầu óc nàng bức bối đến không chịu
nổi. Với tâm trạng rối bời và uất hận lúc này, Stephanie dám làm mọi thứ:
tung hê mọi chuyện lên, rủ René đưa mình đi trốn, hiến thân cho chàng, có
con với chàng.

Nhưng rồi với nghị lưc vốn có, Stephanie bình tĩnh lại và tự nhủ: "Không,
ta sẽ phải gặp chàng, tất nhiên là ở nhà Amélie! Ta sẽ làm cho chàng phải
đến đấy. Ta sẽ làm cho chàng thoát khỏi sự khống chế của bà mẹ và thuộc
về ta!".

Tuy đã quyết như thế, Stephanie vẫn không sao ngủ được. Nàng lấy báo ra
đọc. Không kết quả. Mắt nàng vẫn chong chong. Mọi tin tức trên báo đều
không làm nàng quan tâm ... Cuối cùng nàng đành thổi tắt ngọn nến. Trong
bóng đêm, nàng mở to mắt, thần kinh căng thẳng. Nàng tiếp tục suy tính
mưu kế ... Tủi phận, tự thương mình, nàng nghẹn ngào:

- René! René! - nàng lẩm bẩm như người cầu kinh và để nước mắt tự do
chảy xuống gối - René! René! Tình yêu của em!

Rồi lẩm bẩm tên chàng, Stephanie lim dim mắt và thiếp đi. Nàng mơ thấy
mình bơ vơ một mình giữa sa mạc mênh mông. Cát khô trắng thành từng
đợt kéo dài đến tận chân trời ... Bên trên là bầu trời u ám, với những đám
mây nặng nề xám ngoét.

Nàng thấy rét. Nỗi hoảng sợ trùm lấy nàng. Nàng co quắp người. Nàng hét:

- René! René! Em ở đây kia mà! Anh ở đâu, René thân yêu?

Nàng choàng dậy, nhưng chưa tỉnh hẳn. Nàng thôi không hét nữa, và lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.