BỐN MÙA YÊU - Trang 155

- Đừng cố chấp thế, Stephanie. Mình thấy bạn nên hiểu cho René và cho bà
cụ nữa.

- Dù sao thì chuyện cũng đã xong rồi, Amélie! Mình hiểu họ chứ. Còn
mình, nếu có chút yếu đuối nào thì chỉ là trước mặt bạn chứ không phải
trước mặt René. Bạn phải thừa nhận là vừa rồi anh ấy bối rối chứ không
phải mình. Anh ấy hoảng hốt và đau đớn.

- René choáng váng! Mình thấy tội nghiệp anh ấy quá.

- Rồi anh ấy sẽ quen dần thôi! Đấy là một động từ anh ấy thích dùng. Bây
giờ René có thể chia theo các thì. Anh ấy sẽ quen dần với ý nghĩ kết hôn
với tiểu thư Lomanais. Mình thì không việc gì phải tránh mặt René. Mình
không sợ gặp anh ấy.

- Stephanie!

- Mình biết bạn định nói gì rồi, Amélie. Mình cứng đầu lắm! Đấy là cách
duy nhất để mình tự vệ. Mình thấy khó chịu khi gặp lại René, nghe anh ấy
nói, thấy anh ấy hôn bàn tay mình như hôn một người bà con xa, rồi gọi
mình là "Bà Dytteville". Amélie đừng quên là mình đã sẵn sàng trốn đi với
René.

Amélie nhìn bạn một lúc lâu. Và người khổ tâm lại chính là cô.

- Stephanie! Mình hơi khó chịu thấy thái độ của bạn tàn nhẫn quá. Thú thật
làn nhiều lúc bạn có những thái độ mình không hiểu nổi. Tính nết hai đứa
mình khác nhau nhiều quá.

- Đúng thế, Amélie! Bạn thích lý lẽ và làm việc gì cũng cân nhắc đúng sai.
Mình thì không suy tính gì hết. Mình thích gì làm nấy, bất chấp hậu quả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.